Trước khi Vương Chí Viễn đi tìm ban giám hiệu đã nói với Du Dực mấy câu, có xin lỗi, cũng có cảm tạ. Anh ta vốn là một người có học thức, không phải là người làm mấy công việc cần phải mưu toan tính kế người khác nên sau khi biết sự thật cũng không dây dưa lâu
Sau khi nói lời từ biệt với anh ta, Du Dực đi tìm Nhạc Thính Phong.
Khi Hồ Mai bị dẫn đi, toàn trường đều biết sự thật. Những người vốn còn đang hoài nghi Nhạc Thính Phong lập tức cảm thấy rất xấu hổ.
Du Dực tới phòng học của Nhạc Thính Phong tìm người, nói với cậu: “Sự tình đã rõ ràng, cháu không cần phải tự áp lực, chú sẽ yêu cầu trường học mau chóng chấm dứt những lời đồn đại bất lợi về cháu, trả lại công bằng cho cháu”
Nhạc Thính Phong cười: “Từ lúc việc này xảy ra cháu chưa từng cảm thấy có áp lực gì, huống chi hiện tại đã điều tra rõ ràng rồi. Lần này phiền chú phải đi một chuyến rồi”
Du Dực gật đầu, vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Chuyện này cũng đã cho cháu một bài học không nhỏ, về sau nếu gặp phải những đứa con gái mà mình không thích, lần đầu tiên cự tuyệt phải dứt khoát, đừng để lại cho bọn nó bất kỳ hy vọng nào, bằng không hậu họa khôn lường, không phải tất cả con gái trên đời đều tốt như Thanh Ti nhà chúng
ta đâu”
Nhạc Thính Phong gật đầu, cậu cũng có suy nghĩ tương tự, nếu lại gặp phải mấy nữ sinh như Vương Viên Viên với Hồ Mai thì cậu cũng cảm thấy đau đầu. Sao lại có thể làm ra mấy chuyện như vậy chứ, sao bọn họ có thể coi rẻ mạng sống của mình như vậy? Nếu một người đến bản thân mình cũng không quan tâm thì làm sao có thể trông cậy người khác sẽ quan tâm họ?
Du Dực nói: “Thời điểm học trung học mà nói chuyện yêu đương thì chẳng khác nào trò đùa”
Nhạc Thính Phong tiếp tục gật đầu, còn không phải trò đùa sao, bọn họ nghĩ tình yêu giống như mấy tiết mục kịch diễn trên truyền hình, hay mấy tiểu thuyết loằng ngoằng đã viết, vừa đẹp đẽ vừa lãng mạn ngọt ngào sao?
Tình yêu vốn là
Nhạc Thính Phong chợt ngừng lại, vốn?
Sao cậu lại dùng từ này nhỉ, người như cậu mà đã biết đến từ vị của tình yêu, biết yêu đương là cái gì mà cảm khái như vậy là thế nào?
Nhạc Thính Phong buồn bực.
Du Dực nói với cậu mấy câu rồi để Nhạc Thính Phong quay về học, còn dặn cậu là cuối tuần anh sẽ tới đón cậu về nhà. Du Dực đi tìm ban giám hiệu, Nhạc Thính Phong quay về lớp.
Vừa bước vào lớp, toàn bộ học sinh trong lớp đều đứng lên, sau đó đồng thời cúi đầu đồng thanh nói một câu với Nhạc Thính Phong: “Xin lỗi cậu”
Nhạc Thính Phong nhìn đám bạn cùng lớp, không nói gì. Lúc không xảy ra chuyện thì mọi người đều rất tốt, nhưng lúc xảy ra chuyện mới biết được ai mới là người có thể tin tưởng.
Nhạc Thính Phong hơi gật đầu một cái, không nói gì thêm, sau đó liền về chỗ ngồi của mình.
Chuyện của Nhạc Thính Phong rốt cục cũng đã được làm sáng tỏ, người vui vẻ nhất là những người trong phòng ký túc xá 511, tảng đá lớn đè nặng trong lòng họ rốt cục cũng được hạ xuống.
Sau Nhạc Thính Phong ngồi xuống, Lộ Tu Triệt kích động, “Tốt lắm, về sau tớ muốn xem xem có ai còn nói năng huyên thuyên, ai còn dám nói lung tung, tớ sẽ đánh bươu đầu người ấy”
Nhạc Thính Phong nhếch môi: “Tốt!”