Nhạc Thính Phong sửng sốt, Thanh Ti đã lớn rồi ư? Nhưng cậu vẫn cảm thấy cô bé vẫn chỉ là một cô bé con. Chẳng lẽ hiện giờ Thanh Ti đã không cần cậu ở bên quan tâm nữa sao?
Hai người nói lời tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Thanh Ti vui vẻ xuống lầu ăn cơm, không để tâm đến những lời vừa nói trong điện thoại, nhưng tâm tình Nhạc Thính Phong thì không tốt như vậy. Cậu quay về ký túc xá, lúc ăn cơm vẫn có chút không yên lòng.
Ăn xong nồi lẩu, Lộ Tu Triệt cùng cậu đi rửa mặt rồi hỏi: “Làm sao thế? Lúc cậu ra ngoài tầm tình vẫn tốt lắm mà, sao mới được một lúc mà đã không tốt rồi, nhớ Thanh Ti à?”
Nhạc Thính Phong không nói gì, nhớ chứ, nhất định là rất nhớ cô bé!
Hiện giờ tâm tình cậu không tốt chính vì một câu nói kia của Thanh Ti: Không cần coi cô bé là trẻ con nữa.
Nhưng hiện giờ rõ ràng cô bé vẫn là một bé gái cơ mà?
Nhạc Thính Phong im lặng một lúc rồi hỏi Lộ Tu Triệt: “Cậu có thấy Thanh Ti lớn rồi không?”
Lộ Tu Triệt đang lẩm bẩm, nghe vậy thì sửng sốt: “Sao cậu lại đột nhiên hỏi tớ câu này?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không có gì?
“Cậu... có phải Thanh Ti nói gì với cậu không?”
“Không, em ấy chỉ nói em ấy không còn là trẻ con nữa”
Lộ Tu Triệt nói: “Cũng đúng, Thanh Ti giờ đã thành một cô bé có suy nghĩ, có ý thức riêng, tuy tuổi không lớn nhưng vẫn lớn hơn trước đây vài tuổi rồi. Có phải cậu suy nghĩ quá nhiều không đó, em ấy còn nói gì nữa?”
“Không có
“Lời này em ấy sớm muộn gì cũng sẽ nói thôi, trẻ con sẽ có một giai đoạn phản nghịch, tớ và cậu đều như vậy còn
gi.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày, lời này của Thanh Ti thể hiện thời kì phản nghịch của em ấy sắp tới sao?
Nhạc Thính Phong nhớ lại quá khứ không mấy huy hoàng kia của mình, thời kì phản nghịch kia thật sự là đau đầu mà, giờ có nghĩ lại cậu cũng không muốn cùng Lộ Tu Triệt quay lại thời điểm đó.
Nhạc Thính Phong thở dài, sao lại có thể như vậy chứ?
“Nếu thời kì phản nghịch của Thanh Ti tới, cậu đừng nghĩ nhiều, đây là chuyện mà một đứa trẻ nhất định phải trải qua nếu muốn trưởng thành, đến lúc qua thì tốt rồi”
Nhạc Thính Phong nhíu mày, cái gì mà tốt chứ? Thanh Ti là một cô bé, sao có thể như bọn họ, nếu thời kì phản nghịch của cô bé đã tới, không chịu học hành mà suốt ngày chểnh mảng, lại bị mấy đứa học hành không tốt trong trường hù dọa đến sợ hãi, nếu tự chủ tốt, không nhiễm thói hư tật xấu gì thì không sao.
Cách trường Số 1 không xa là một trường trung học bình thường, trong trường có một số học sinh học hành không tốt, còn nhuộm tóc, đeo khuyên tai, yêu đương nhắng nhít. Nhạc Thính Phong không thể để Thanh Ti biến thành như vậy được.
Sau khi rửa mặt, tâm tình Nhạc Thính Phong cũng không khá hơn chút nào, quay về ký túc xá, dù người khác có nói gì cậu cũng không phản ứng. Cậu chỉ nghĩ, hai ngày nữa khi về nhà, nhất định phải tìm cách nói chuyện tử tế với Thanh Ti.
Những người khác đều đang thảo luận chuyện của Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt nói: “May mà có cô gái kia xúi giục nên Nhạc thần nhà chúng ta mới có thể nhanh chóng được rửa oan, bằng không thật sự không dễ làm đầu”
Những người khác đều gật đầu, “Đúng vậy, may thật, nếu là do Vương Viên Viên kia nghĩ quẩn, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Nhạc thần của chúng ta thì chuyện sẽ không dễ giải quyết như vậy đâu.”