“Đúng vậy, sao anh phải gạt em chuyện này chú?” Nhạc Thính Phong vỗ về Thanh Ti thành công thì mới thở phào một hơi, sao cô bé ngốc này lại thích suy nghĩ miên man thế cơ chứ?
Thanh Ti quệt miệng hỏi: “Vậy sao anh không nói sớm cho em biết chứ? Làm em lo lắng bao lâu nay, còn sợ vì anh thường xuyên đến thăm em nên không có thời gian học tập”
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng cốc hai cái lên trán Thanh Ti: “Bộ não nhỏ xíu này của em đang nghĩ cái gì vậy hả? Không lẽ em không tin tưởng vào năng lực của anh sao?”
“Đương nhiên là em tin tưởng anh mà. Nhưng bọn họ nói không sai, dù sao anh cũng đang học cấp ba, em không thể lúc nào cũng muốn ở cạnh anh được.”
Bọn họ trong lời Thanh Ti là những nữ sinh mà cô bé thường hay chơi cùng.
Nhạc Thính Phong thường xuyên đến tìm Thanh Ti nên các bạn ấy đểu biết Thanh Ti có một người anh trai siêu cấp đẹp trai. Đôi khi bọn họ còn hỏi Thanh Ti rằng liệu cô bé có thể dẫn bọn họ đi gặp anh trai của cô bé không.
Thanh Ti lắc đầu, nói với bọn họ: “Thời gian tớ được ở cùng anh tớ vốn đã không nhiều, không thể để các cậu chiếm dụng được.”
Bọn họ nói anh trai cậu đang học cấp ba, áp lực học tập hẳn là rất lớn, sao cậu có thể để anh ấy thường xuyên đến thăm mình như vậy? Người khác đều đang cố gắng học tập còn anh cậu thì suốt ngày đến thăm em gái, sau này thi đại học mà thi không tốt thì cậu có khóc hay không?
Lời nói của họ khiển Thanh Ti lo lắng.
Nhạc Thính Phong nghe lời nói của Thanh Ti thì đại khái cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cậu cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thanh Ti: “Được rồi, tiểu nha đầu ngốc, em đừng suy nghĩ nữa, lời của người khác sao lại quan trọng như thế, anh còn ước gì lúc nào cũng có em ấy chứ. Nếu ngay cả anh mà em cũng không muốn gặp thì anh đây chẳng phải sẽ buồn sao?
Thanh Ti có bạn cùng giới, cùng trường là chuyện hết sức bình thường. Nhưng đôi khi lời nói của những người bạn này chưa chắc đã chính xác. Mà Thanh Ti còn nhỏ, khó tránh bị người khác ảnh hưởng, về sau cứ chậm rãi dạy em ấy là được. Về sau cậu còn muốn dạy Thanh Ti nên đối xử với bạn bè thế nào, người nào có thể kết giao, người nào không.
Thanh Ti liên tục gật đầu: “Em ước gì có thể cả đời đều được ở bên cạnh anh, em không muốn phải xa anh đâu, chỉ cần hai ngày không được gặp anh là em đã không vui rồi.”
Thanh Ti sớm quen với việc ngẩng đầu lên là thấy Nhạc Thính Phong đến thăm cô bé, mỗi ngày đều giơ bàn tay nhỏ ra đếm đếm xem liệu hôm nay anh có đến không.
Trong lòng Nhạc Thính Phong có từng dòng nước ấm lướt qua, cậu cũng muốn có thể cả đời ở bên cạnh Thanh Ti.
“Về sau không cần để ý người khác nói gì, em chỉ cần tin tưởng lời nói của anh là được rồi. Những người khác đều không biết tình huống của chúng ta nên họ chỉ nói hươu nói vượn mà thôi, đừng nghe lời bọn họ.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, em biết rồi, ngày mai đi học em sẽ bảo bọn họ đừng nói bừa, anh của em rất tốt.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti.
Hôm sau, Thanh Ti đi học, lúc tan học cô bé liền nói với mấy cô bé khác hay chơi với mình: “Về sau anh trai tớ vẫn sẽ thường xuyên đến thăm tớ, thành tích học tập của anh ấy rất xuất sắc, không cần lo lắng tới chuyện thi đại học”