Thanh Ti không thích lời nói của mấy cô bé này nên mới nói: “Đương nhiên là có ý nghĩa chứ, khi tớ ở bên cạnh anh ấy, cùng chơi với anh ấy là lúc ý nghĩa nhất luôn đó. Anh tớ còn nói anh ấy thích ở bên tớ, nếu ở bên tớ được cả đời là tốt nhất. Nếu các cậu không thích thì thôi, tớ không nghe các cậu nói nữa.”
Đình Đình có chút tức giận: “Thanh Ti, chúng tớ đểu chỉ muốn tốt cho cậu thôi, sao cậu lại có thể như vậy chứ? Mỗi lần chúng tới định ra ngoài chơi là cậu lại không đi, nếu cậu muốn chơi cùng anh trai thì đừng chơi với chúng tớ nữa”
“Đúng đó Thanh Ti, chúng ta tự chơi với nhau, cậu cần gì phải suốt ngày chơi cùng anh trai chứ, tớ thấy là cậu cũng chẳng cần chúng tôi.”
“Cậu đi mà chơi với anh trai cậu đi, đừng đi theo chúng tớ nữa”
Mấy cô bé này đứng trước mặt Thanh Ti, rõ ràng đang muốn phấn rõ quan hệ với cô bé.
Thanh Ti liền quật cường từ chối: “Không chơi thì không chơi, nếu tớ không chơi cùng anh trai mà ở chung với các cậu thì tớ mới là đồ ngốc”
Thanh Ti thể hiện thái độ rõ ràng là không để ý tới bọn họ nữa rồi rời đi. Trong lòng cô bé, bên nào nặng bên nào nhẹ, cô bé đương nhiên hiểu rất rõ. Thanh Ti còn lâu mới vì chơi với mấy cô nhóc đó mà không ở cùng anh trai mình nữa.
Thanh Ti đi rồi, mấy nữ sinh kia rất tức giận.
“Sao cậu có thể như vậy chứ, không hiểu chuyện gì cả!”
Đình Đình tức giận nói: “Không để ý tới cậu ta nữa, có anh trai thì nghĩ là mình giỏi lắm à, cứ chờ mà xem, nó sẽ nhanh chóng đến tìm chúng ta để chơi thôi.”
Vì thể Thanh Ti và mấy cô bé hay chơi cùng nhau trước kia bắt đầu xảy ra chiến tranh lạnh.
Thời học sinh, mỗi người đều có nhóm riêng của mình, Thanh Ti không chơi chung với bọn họ nữa, bọn họ lại càng thể hiện trước mặt Thanh Ti, cố gắng chứng minh cho cô bé thấy tình cảm của bọn họ tốt thế nào, cùng đi toilet, cùng đi quầy bán quà vặt, cùng đi học thể dục. Bọn họ không cố tình cô lập Thanh Ti nhưng tất cả chỉ hy vọng Thanh Ti sẽ sớm quay lại cầu xin bọn ho.
Nhưng đáng tiếc, Thanh Ti không phải là người dễ bị cô lập như thế. Cô bé vẫn sống rất vui vẻ, hơn nữa bên cạnh cô bé cũng không thiếu bạn. Không có mấy người bọn họ thì lập tức sẽ có những người khác tìm đến Thanh Ti, nam sinh nữ sinh đều có, Thanh Ti cũng không hề cảm thấy cô đơn chút nào.
Tình huống này vẫn liên tục xảy ra, hai ngày sau, Nhạc Thính Phong tìm đến gặp Thanh Ti, Thanh Ti thấy anh mình thì vui vẻ thu dọn cặp sách rồi xông ra ngoài.
“Anh ơi...”
Nhạc Thính Phong đón lấy cặp sách Thanh Ti, tay còn lại dắt tay cô bé: “Em chạy nhanh thế làm gì, phải nhìn đường chứ”
Thanh Ti hỏi: “Anh, hôm nay chúng ta có về nhà không ạ?”
“Không về, anh dẫn em đi ăn ngon”
Nhạc Thính Phong hôm nay lại có tiết thể dục, cậu không muốn học, mà ngồi ở đó cũng vô ích nên mới tới đây.
Học tập tốt sẽ là đặc quyền mà.
Tất cả mọi người đều đã quen, trước khi cậu đi, bọn Lộ Tu Triệt còn dặn dò cậu khi về nhớ mua thêm gì đó cho cả đám ăn.
Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti, bắt gặp đám nữ sinh cô bé từng chơi cùng trước đây, cả đám đều hừ một tiếng. Lúc ăn cơm, Thanh Ti liền nói với Nhạc Thính Phong về chuyện phát sinh hai ngày trước. Thanh Ti ngước khuôn mặt nhỏ nhắn chờ khích lệ: “Anh, anh thấy em ngoan chưa? Vì anh, em không thèm chơi với bọn họ”