Nhạc Thính Phong khinh thường cười lạnh, không bao giờ Thanh Ti mới có thể nói ra mấy lời này. Cái gì mà mất tự do chứ, đúng là dối trá mà!
Đình Đình thấy Nhạc Thính Phong không mở miệng, nghĩ rằng cậu đã tin liên tiếp tục nói: “Thanh Ti hiện giờ đang cần chúng em làm bạn tốt với cậu ấy nên bọn em mới không hề giấu nhau điều gì. Nếu Thanh Ti thật sự rất muốn anh đến tìm bạn ấy thì không thể nào không giới thiệu anh cho chúng em, nhưng anh cũng thấy đấy, Thanh Ti chưa bao giờ chủ động giới thiệu anh cho những người bạn thân như chúng em”
Nhạc Thính Phong nhìn nữ sinh đang đứng trước mặt mình, tuổi không lớn nhưng cách nói chuyện lại vô cùng rõ ràng, thậm chí còn biết cả tâm lý ám chỉ nữa chứ. Đáng tiếc, muốn đùa giỡn trước mặt cậu sao, còn non và xanh lắm nhóc ạ!
Nhạc Thính Phong lạnh lùng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đình Đình ngẩng mặt: “Cho nên... anh trai của Thanh Ti à, mong anh về sau đừng đến tìm Thanh Ti nữa, anh cứ làm như vậy sẽ khiến bạn ấy chán ghét anh”
“Những lời này là Thanh Ti nói cho các cô?”
“.. Đúng vậy” Đình Đình dùng một giây rồi gật đầu.
Nhạc Thính Phong gật đầu châm biếm: “A... Thật đúng là..” Rồi hỏi ngược lại: “Cô biết Thanh Ti vì sao không giới thiệu tôi cho các cô không?
Đình Đình tự nhiên cảm thấy sợ hãi trong lòng: “Đương nhiên là bởi vì bạn ấy không... Không muốn anh đến tìm bạn ấy cho nên mới không muốn giới thiệu...”
Nhạc Thính Phong không nhanh không chậm nói: “Bởi vì các cô căn bản không phải là bạn bè của Thanh Ti. Trong lòng em gái tôi, các cô chỉ là một đám... hề tấu hài. Hôm trước các cô xúi giục Thanh Ti không được gần gũi với tôi, nếu không các cô sẽ không chơi với em ấy nữa, các cô cố ý cô lập em ấy, giờ lại chạy đến trước mặt tôi mà châm ngòi li gián quan hệ giữa hai anh em chúng tôi. Tuổi cô còn nhỏ, hừ... đúng là... nếu cô mà lớn hơn vài tuổi, tôi sẽ không chút do dự mà... đánh chết cô!”
Mặt mũi Đình Đình bông đỏ lựng, cô nhóc liên tục lùi về phía sau. Cô nhóc không ngờ Thanh Ti lại kể hết mọi chuyện cho Nhạc Thính Phong nghe. Trong lòng cô ta vô cùng oán hận, sao Thanh Ti có thể như vậy được? Sao lại đem chuyện tâm sự của mấy cô gái trong lúc đó kể cho anh trai mình nghe được chứ.
“Hơn nữa trong mắt em gái tôi, người anh trai này mới là người quan trọng nhất với em ấy, các cô... là cái thá gì?”
Không biết rốt cuộc khi châm ngòi ly gian quan hệ giữa hai anh em bọn họ thì đám này được lợi lộc gì? Có lẽ bọn họ chỉ không quen nhìn thấy quan hệ anh trai - em gái tốt như vậy thôi, đơn giản là xuất phát từ lòng ghen tị.
Nhạc Thính Phong nói xong cũng không thèm để ý tới bọn họ, nhưng lại lo lắng bọn họ sau này lại thẹn quá thành giận mà làm chuyện gì đó không tốt chuyện với Thanh Ti, vì thế cậu lại đi một chuyến tới văn phòng giáo viên, tìm chủ nhiệm lớp Thanh Ti đồng thời hỏi thăm sức khỏe cô giáo Vương.
Sau khi mô tả rõ ràng tình huống xong, chủ nhiệm lớp gật đầu, chuyện này hẳn là nên coi trọng một chút. Cô giáo Vương cũng nói về sau khi có thời gian thì cô sẽ đi tìm Thanh Ti.
Cuối tuần Nhạc Thính Phong được nghỉ về nhà, củng Thanh Ti học thêm, sau khi học xong thì về phòng ngủ, cậu hỏi Thanh Ti: “Thanh Ti, em có ghét anh không?”
Thanh Ti lắc đầu: “Đương nhiên là không, em thích anh nhất!”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, đúng vậy, em ấy thích mình nhất.