hoắt cái đã vào mùa đông, thời tiết trở nên lạnh hơn. Không bao lâu nữa sẽ tới lễ mừng năm mới. Nhạc Thính Phong đang học cấp ba nên nghỉ đông cũng muộn hơn nhiều. Khi toàn bộ các trường học trong thành phố đều đã nghỉ thì Trường Số 1 vẫn còn đi học bình thường.
Buổi tối, sau khi hết giờ tự học, vừa ra khỏi tòa nhà, mọi người thấy bầu trời lất phất những bông tuyết bay bay. Có vài học trò hưng phấn liên hoan hô ầm ĩ.
Nhưng Lộ Tu Triệt không vui vẻ, cậu rụt cổ nói: “Haizzz, lạnh quá lạnh quá! Mau quay về ký túc xá làm nồi lẩu ăn khuya đi, tới không chịu được nữa, lạnh quá.”
Lộ Tu Triệt mặc khá mỏng manh, không phải vì cậu không có quần áo dày, mà là vì cậu rất ghét mặc nhiều quần áo, lúc làm bài tập sẽ không thoải mái.
Nhưng Hầu Chí Tân và Tôn Tường Khôn lại rất thích thú với trận tuyết đầu mùa này nên muốn ở ngoài chơi thêm một lúc nữa.
Lộ Tu Triệt khinh thường đám bạn ngây thơ của mình, “Nếu các cậu không đi thì tớ đi trước đây, tớ không chịu được lạnh. Lạnh quá! Thính Phong cậu có đi không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu, cậu cũng đang muốn nhanh chóng về phòng gọi điện thoại cho Thanh Ti.
Sau khi quay về ký túc xá, Lâm Trầm chuẩn bị đồ ăn, thời tiết lạnh thế này thì phải ăn nhiều một chút mới có thể bổ sung thể lực được.
Ngoài hành lang rất lạnh, còn có gió nữa, Nhạc Thính Phong do dự một lát liền trèo lên giường để gọi điện thoại cho Thanh Ti. Dù sao hiện giờ ba tên nhiều chuyện nhật ký túc xá cũng đều ở bên ngoài hết cả.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Nhạc Thính Phong hỏi: “Tuyết rơi rồi đó, em biết không?”
Lộ Tu Triệt ghé vào người Lâm Trầm, chọc chọc cậu ta rối bày ra mặt quỷ trông vô cùng buồn cười. Lâm Trầm không chút đổi sắc, không thèm để ý đến cậu ta mà chỉ tiếp tục làm đồ ăn.
Đầu dây bên kia, Thanh Ti hưng phấn reo lên: “Vâng, em thấy rồi, bông tuyết ngoài trời còn lớn hơn trước kia nữa. Anh, mấy ngày nay trời rất lạnh đó, mẹ nói là tuyết sẽ rơi liên tục hai ngày cơ, anh phải mặc ấm vào nhé, đừng để bị cảm đó, anh nhớ chưa?”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, giờ Thanh Ti quả nhiên đã biết quan tâm người khác hơn trước nhiều.
“Ừ, anh biết rồi, em cũng thế, khi ra ngoài chơi phải nhớ đội mũ, quàng khăn, mặc áo khoác lông đầy đủ, nhớ chưa?”
“Anh yên tâm đi, em sẽ không để mình bị lạnh đâu”
Bỗng nhiên Nhạc Thính Phong nghe được từ đầu dây bên kia vang lên âm thanh non nớt của Tiểu Trạm: “Chị ơi.”
Nhạc Thính Phong hỏi: “Tiểu Trạm đang ở cạnh em sao?”
Thanh Ti vỗ vỗ cái mông nhỏ của Du Trạm, cười nói: “Đúng vậy, em ấy cứ ngồi trên giường cùng em, em để em ấy ở đầu em ấy cũng không chịu ấy chứ.”
Du Trạm thích Thanh Ti, lúc này cậu bé đã lớn hơn một chút nên mỗi tối thường xuyên âm thầm “Vượt ngục” để chạy tới tìm Thanh Ti, lúc nào cũng thích ở cạnh cô bé.
Nhạc Thính Phong nhíu mày, thằng nhóc Du Trạm này đúng là biết chiếm tiện nghi của Thanh Ti mà!
Tuổi có nhỏ đến mấy thì vẫn là một thằng nhóc.
Trước kia cậu còn chưa từng ngủ chung với Thanh Ti được mấy lần, giờ thì hay lắm, thằng nhóc kia thừa dịp cậu không ở nhà mà dám to gan lớn mật như thế, còn nhỏ đã không biết xấu hổ như vậy rồi, để xem lần này về cậu xử lý nó thế nào đây.
Nhạc Thính Phong nói: “Thanh Ti, em không cần quá chăm sóc cho nó như thế. Du Trạm đã ba tuổi rồi, nó cũng nên ngủ riêng rồi, đàn ông con trai không thể yếu ớt như vậy được.”
Tiểu Trạm đang nép vào lòng Thanh Ti, rướn người lên muốn hôn chị mình, Thanh Ti đang chơi với em trai thì nghe thấy lời của Nhạc Thính Phong bèn thuận miệng nói: “Vâng, em biết ạ... Chờ em ấy lớn thêm chút nữa là được, hiện giờ không phải em ấy vẫn còn nhỏ sao?”
Nói xong, Thanh Ti nhịn không được và kêu lên với Du Trạm: “Giỏi lắm thằng nhóc này, hôn đến mức mặt chị đầy nước miếng rồi. Mau, lau đi cho chị nhanh...