Tắt di động, Nhạc Thính Phong trầm tư, phân vân xem có nên về nhà luôn không, mà thôi, để đến sáng mai hẵng về. Cậu là người mà khi ra quyết định đều sẽ quyết định rất nhanh chóng, cậu cũng không định để chuyện này tiếp tục như thế được.
Lúc trước Nhạc Thính Phong không rời khỏi trường học là vì dù sao cậu cũng là một học sinh cấp ba, trường học đã sắp xếp để tất cả mọi người giống nhau như vậy nên cậu cũng không muốn làm gì khác cả. Nhưng có điện thoại vừa rồi đã khiến cậu thông suốt, khiến Nhạc Thính Phong cảm thấy cần phải nhanh chóng về nhà để thu thập Du Trạm.
Trong lúc Nhạc Thính Phong đang trầm tư, đám Mạnh Hoành đã từ bên ngoài trở về phòng. Cả đám vừa vào cửa đã mang theo một trận giá lạnh khiến Lộ Tu Triệt hận không thể đuổi cả đám bọn họ ra ngoài.
“Các cậu là một đám lão già rồi, sao còn như mấy cô gái chưa lớn thế hả? Thấy tuyết là không nở đi, trời lạnh như thế thì có cái quỷ gì đẹp chứ? Trời thì tối thui tối mù, các cậu nhìn được cái gì chứ hả? Tớ nói cho các cậu biết, nếu bị lạnh mà cảm cúm thì đừng có lây cho tớ đó”
Lộ Tu Triệt thấy trên đầu cả đám đều dính đầy bông tuyết, mặt mũi bị lạnh đến đỏ bừng thì cũng cảm thấy bị lạnh đến run người. Cậu không thích làm thiên thần tuyết đầu nhé, lạnh lắm! Thời tiết này thì chỉ có làm nổi lẩu nóng hầm hập thì mới có thể xua tan sự lạnh giá trên người cậu.
Lộ Tu Triệt hỏi Lâm Trầm: “Sắp xong chưa anh zai ơi, sắp được ăn chưa?”
Lâm Trầm gật đầu: “Đợi 5 phút nữa.”
Lộ Tu Triệt chà xát hai bàn tay, lôi áo lông ra mặc lên người rồi ngẩng đầu hổ: “Nhạc thần, mời ngài đại giá quang lâm xuống hạ giới ăn bữa khuya ạ”
Nhạc Thính Phong nhướn mày nhìn cậu ta một cái, lười động đậy.
“Ngài thật sự không định hạ phàm à?” Lộ Tu Triệt cười nói.
Nhạc Thính Phong thở dài, hỏi: “Ngoài trời tuyết rơi rất lớn sao?”
Mạnh Hoành gật đầu: “Tuyết rất lớn, trên mặt đất đã trắng xóa một mảng rồi, xem ra cả đêm cũng không ngừng rơi được đầu, sáng mai chúng ta có thể đi đắp người tuyết rồi”
Lộ Tu Triệt run rẩy một chút: “Muốn đi thì các cậu đi mà đi, tớ không đi lêu lổng với các cậu đâu.”
Hầu Chí Tân cởi chiếc áo khoác ẩm ướt ra, thay một chiếc áo khô: “Cậu không đi thì chúng tớ đi, đến lúc đó cậu đừng có hầm mộ người tuyết do chúng tớ đắp đó.”
Lộ Tu Triệt bĩu môi: “Hứ, ai thèm hâm mộ các cậu chứ, hâm mộ các cậu ngây thơ ấu trĩ sao?”
Lâm Trầm ngẩng đầu nói: “Xong rồi, ăn được rồi.”
Mấy tên nhóc vừa rồi còn đang đấu võ mồm lập tức hoan hô một tiếng rồi vây quanh nồi lẩu.
Lâm Trầm ngẩng đầu nói với Nhạc Thính Phong: Ăn cơm thôi”
Nhạc Thính Phong gật đầu, leo xuống dưới.
Lộ Tu Triệt đưa đũa cho Nhạc Thính Phong, hỏi cậu: “Nghĩ gì mà tự nhiên lại ngồi xuống rồi vậy?”
Nhạc Thính Phong còn thật lòng nói: “Nghĩ là mai về nhà rồi, phải tạm biệt mọi người thế nào?”
Mạnh Hoành khiếp sợ nói: “Không phải chứ, cậu phải về nhà ư?” Nhạc Thính Phong gắp một miếng thịt bò: “Ừ, không định ở đây lãng phí thời gian nữa, không có nghĩa lý gì cả”
Cả đám Mạnh Hoành cùng nhau lắc đầu cảm khái: “Tớ thua... Lời này cũng chỉ có cậu dám nói ra.”
Lộ Tu Triệt hỏi Nhạc Thính Phong: Sao đột nhiên lại muốn về vậy, có phải lúc nãy Thanh Ti nói gì qua điện thoại với cậu hay không?”
Cậu hiểu Nhạc Thính Phong, đột nhiên cậu ấy nói trở về thế này thì nhất định có quan hệ gì đó với Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong không trả lời vấn đề này mà chỉ nói: “Chẳng qua là cảm thấy trời lạnh thế này mà cứ ở ký túc xá thì đúng là chịu tội... Cho nên tỉnh về nhà thôi.”