Nhưng chuyện này đương nhiên là không thể rổi, bản thân Nhạc Thính Phong cũng từng được “hưởng thụ” thủ đoạn của Du Dực rồi, chủ ấy nhất định sẽ không vì thằng nhóc Du Trạm kia là con ruột của mình mà xuống tay nhẹ hơn đâu.
Thanh Ti tin: “Đúng vậy, em cũng tin là ba sẽ đúng mực”
Nhạc Thính Phong nói sang chuyện khác, hỏi Thanh Ti: “Trường học em thế nào, có phiền toái gì không?”
“Không có gì ạ, mọi chuyện đều rất tốt.”
Về mấy cô nữ sinh cố tình cô lập Thanh Ti lúc trước, Thanh Ti không chơi cùng bọn họ nữa. Đối với Thanh Ti, những người xúi giục cô bé, không muốn cô bé được thân thiết với Nhạc Thính Phong thì cũng chẳng có gì là tốt cả.
Buổi trưa, Tô Ngưng Mi nghe nói con trai mình đã trở lại nên vội vàng chạy tới. Khi trở lại thủ đô, Tô Ngưng Mi vốn tưởng rằng mình sẽ có nhiều cơ hội gặp con trai của mình hơn, nhưng sau đó cô mới biết, tưởng là nhiều nhưng thật ra cũng không nhiều, Nhạc Thính Phong thường xuyên ở lại trường, thi thoảng mới về nhà được một chuyến, chưa được hai ngày đã phải quay về trường học. Hiện giờ con trai đã được nghỉ đông, cô muốn ở chung với Tiểu Ái và con trai mình thêm vài ngày, dù sao đồng chí chồng của cô cũng không dư dả thời gia, mỗi ngày đều làm không hết việc, một mình có ngôi nhà chờ đợi cũng thật nhàm chán.
Buổi tối, Nhạc Thính Phong ngồi trong phòng của Du Trạm, mới chơi một lúc mà đã tới gần 12h. Tiểu Ái chuẩn bị xong xuôi cho Du Trạm thì đặt thằng bé nằm xuống, Nhạc Thính Phong để Tiểu Ái đi nghỉ ngơi, cậu ngồi bên cạnh giường kể chuyện cho Du Trạm nghe.
Du Trạm kéo chiếc chắn nhỏ trên người, nói: “Anh, em ngủ đây.”
Nhạc Thính Phong bất động: “Em ngủ đi”
Du Trạm không chịu nhắm mắt, giơ ngón tay múp míp chỉ về cửa phòng: “Anh, anh mau trở về nghỉ ngơi đi”
Nhạc Thính Phong cười: “Ngoan, em ngủ thì anh mới đi.”
Cậu còn không biết thằng nhóc này đang âm mưu đen tối gì chắc, tuổi còn nhỏ mà đã biết nghĩ nhiều nhỉ, giỏi đấy!
Du Trạm quệt miệng, nhắm mắt lại, nói: “Anh, em đi ngủ đây”
Nhạc Thính Phong: “Ừ, ngủ đi”
Một lát sau, Du Trạm mở mắt ra, vẫn thấy Nhạc Thính Phong còn ngồi đó liền hỏi: “Anh, em ngủ rồi mà.”
Nhạc Thính Phong cầm một quyển sách tiếng Anh trên tay, chậm rãi lật xem: “Đang ngủ thì sao mà nói chuyện như thế được?”
“Em... tỉnh ngủ mất rồi.”
Nhạc Thính Phong liếc cậu ta một cái: “Ờ, vậy tiếp tục ngủ đi.”
Du Trạm sốt ruột, “Anh... anh mau đi đi, em đi ngủ đấy.”
Nhạc Thính Phong véo véo gương mặt béo của Du Trạm: “Không được, em còn nhỏ, anh phải thấy em ngủ thì mới có thể yên
tâm.
Cuối cùng Du Trạm đành phải nói sự thật: “Anh, em... em ngủ một mình sợ lắm, em muốn đi.”
Nhạc Thính Phong biết mà, cậu đang chờ thằng nhóc này nói những lời này đây: “Thế à, ngủ một mình sợ lắm hả, vậy sao em không nói sớm? Đi nào, đi sang ngủ cùng anh”
Nhạc Thính Phong gập sách, một tay ôm lấy Du Trạm, nói: “Đi nào, đêm nay em ngủ cùng anh, dù sao anh cũng đang được nghỉ đông, nếu em sợ thì về sau cứ sang ngủ cùng anh, thế là được đúng không?”
Du Trạm vừa nghe Nhạc Thính Phong bảo cậu sang ngủ cùng anh ấy thì vội kêu lên: “Không được, em muốn ngủ với chị cơ!”