Nhạc Thính Phong một tay ôm nhóc con mập mạp, một tay vặn tay nắm cửa, mở cửa bước ra ngoài: “Chuyện này thì e là không được rồi.”
Làm sao cậu có thể cho thằng nhóc này có cơ hội ngủ cùng Thanh Ti nữa chứ. Vì thế, sau một hồi giãy giụa, kháng nghị, khóc nháo vô hiệu, bé bị Nhạc Thính Phong mạnh mẽ ôm vào phòng.
Tô Ngưng Mi nghe thấy động tĩnh liền đi ra ngoài xem thử thì thấy con trai mình đang ôm Du Trạm, liền hỏi: “Thính Phong, Tiểu Trạm sao vậy con?”
Nhạc Thính Phong thuận miệng nói: “Không có gì đâu mẹ, em ấy không dám ngủ một mình nên con để em ấy ngủ cùng con tối nay.
Du Trạm giơ tay ra cầu cứu: “Bác... Bác ơi... Cứu mạng, cứu mạng...”
Tô Ngưng Mi đi tới: “Tiểu Trạm, con sao vậy? Con không muốn ngủ cùng anh à, vậy con sang ngủ cùng bác nhé?”
Du Trạm ủy khuất trể cái miệng nhỏ nhắn ra: “Con muốn ngủ với chị cơ...”
Tô Ngưng Mi nháy mắt liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra: “Chuyện này... có vẻ..”
Cô nhìn xung quanh, Du Dực và Tiểu Ái đều ở phòng không ra ngoài, hai ông bà cũng không biết, cô vội nháy mắt với Nhạc Thính Phong để cậu nhanh tay nhanh chân ôm thằng nhóc này về phòng mình.
Tô Ngưng Mi vừa cười vừa trấn an Du Trạm: “Tiểu Trạm à, con đừng sợ, tối nay con ngủ cùng anh nhé, đêm nay chị con đang say ngủ rồi, con đừng quấy rầy chị nữa được không?”
Du Trạm muốn há miệng khóc lớn, Nhạc Thính Phong không nói gì với Tô Ngưng Mi nữa, lập tức về phòng, xoay người đóng chặt cửa lại.
Tô Ngưng Mi thở ra một hơi, lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt của con trai mà cười cười lắc đầu. Tuy giờ cả hai đứa nhỏ vẫn chưa hiểu được gì, nhất là Thính Phong, tuy rằng thằng bé đã lớn, có thể suy nghĩ nhiều chuyện nhưng nó vẫn chỉ là một thiếu niên mới 16 tuổi, vẫn còn nhỏ lắm, chưa hiểu cái gì gọi là tình yêu, lại càng không biết cảm giác trân trọng mà nó dành cho Thanh Ti chính là thứ được gọi là tình yêu.
Nhưng nói thế thôi, chờ thêm vài năm nữa, để bọn trẻ từ từ trưởng thành, cứ thế mà nước chảy thành sống thôi.
Tô Ngưng Mi trước đây vẫn còn lo lắng rằng con trai mình sẽ không nhanh nhẹn ở phương diện tình cảm, nhưng giờ nhìn thì có vẻ cũng không tệ lắm đâu. Tiểu Trạm mới là một đứa bé nhỏ xíu như vậy mà con trai mình cũng biết ghen tị, đây là chuyện tốt nha!
Tô Ngưng Mi ngáp một cái, xoay người về phòng. Gần đây cô rất hay cảm thấy trong người mệt mỏi, không biết có phải vì trời lạnh hay không.
Trong phòng, Nhạc Thính Phong và Du Trạm một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Du Trạm há mồm khóc lớn, nhưng cũng chỉ là gào khan mà không có lấy một giọt nước mắt.
Nhạc Thính Phong nhìn thằng bé khóc, chỉ nói: “Anh thấy nhóc như thế này không được đầu, chả thấy tí xúc động nào cả, tốt xấu gì cũng phải diễn nhập tâm một chút mới được chứ. Nhóc xem, ngay cả nước mắt cũng không có thế này, chả đáng thương chút nào.”
Du Trạm quệt miệng nói: “Anh xấu xa!”
Nhạc Thính Phong chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé: “Nói anh cái gì, nhóc mới là đứa xấu xa, tối hôm qua chạy tới ngủ cùng với chị, còn tè dầm trên giường chị, khiến chị nhóc không ngủ được, nhóc nói xem ai hư hơn?”
Du Trạm lật người, úp mặt xuống giường, giương mông bất động trông như một con ếch nhỏ.
Nhạc Thính Phong vỗ mông Du Trạm: “Hiện tại anh cho nhóc hai lựa chọn, một là ngủ trên giường, hai là... hừ, ngủ dưới đất đi, nhóc là trẻ con nên anh không đá nhóc ra ngoài.”
Du Trạm lần này thì khóc thật. Anh là đổ xấu xa, đại xấu xa!
Ai mới là đứa hư nhất nhà chứ?