Ban đầu Mạnh Hoành muốn chỉ xem xem có thể giải quyết sự tình không, hy vọng có thể bình ổn tình hình. Dù sao đánh D nhau cũng là không tốt chút nào, nếu có thể làm người văn minh thì tội gì phải làm mấy chuyện dã man kia chứ. Nhưng
mà nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi, trong số đám người bị đánh có một người là cán bộ lớp của lớp bên cạnh, Mạnh Hoành đi lên lý luận cùng cậu ta với hy vọng chuyện này có thể dừng lại. Kết quả người này lại cho rằng đám Mạnh Hoành đang sợ hãi nên càng cố tình lấn lướt không chịu buông. Hơn nữa cậu ta còn kêu gọi đám nam sinh trong lớp mình xông tới, không đánh nhau là không xong.
Lớp 12-1 bọn họ từ trước tới nay luôn luôn là tấm gương sáng ngời trong lời chủ nhiệm tất cả các lớp khác, bởi trong lớp bọn họ có Nhạc Thính Phong, có Lâm Trầm – hai người có thể sáng tạo kỳ tích cho lớp bọn họ. Chính vì thế đã khiến rất nhiều lớp hình thành nên một suy nghĩ rằng lớp họ không bằng lớp 12-1. Thù mới hận cũ chồng chất đã bạo phát trong buổi tối đầy tuyết hôm nay. Đám học trò lớp bên cạnh ùa đến như ong vỡ tô, thậm chí có cả một số nữ sinh cũng xông lại đây.
Sự tình nếu đã thành ra như vậy, Mạnh Hoành đương nhiên biết mong muốn giải quyết trong hòa bình là hoàn toàn không có khả năng. Cậu ném thẳng cái mũ xuống đất, gào lên một câu: “Mẹ nó chứ, muốn bắt nạt bọn này hả? Ông đây cũng không sợ mày, lớp 12-1 đầu, tất cả xông lên cho ông.”
Năm nay Mạnh Hoành vẫn là lớp trưởng, thường ngày cậu cũng có uy vọng trong lớp, huống chi đám học trò lớp bên cạnh đã tới tận cửa để bắt nạt rồi, nhẫn nại thế nào được chứ?
Đám nam sinh ở tuổi này đứa nào đứa nấy đều đang trong thời kỳ nhiệt huyết sôi trào, Mạnh Hoành vừa gào lên như vậy, một đám nam sinh trong lớp đã xông tới, thậm chí có không ít nữ sinh cũng nhào vô. Vì thế học trò hai lớp cứ thế xông vào đánh nhau trên sân thể dục.
Hơn nửa đêm, hai vị chủ nhiệm lớp đã phải vội vội vàng vàng từ nhà chạy tới trường. Hai lớp xảy ra một trận hỗn chiến như vậy nên có rất nhiều chuyện phiền toái phải xử lý. Hơn nữa việc muốn tìm đầu sỏ gây nên chuyện này cũng không dễ dàng chút nào, bởi vì hai bên đánh nhau có nhiều người tham gia, tất cả đều nói là đối phương động thủ trước.
Đến hơn nửa đêm vẫn chưa xử lý xong, hai vị chủ nhiệm lớp đành phải thương lượng với nhau là để chuyện này đến sáng hôm sau xử lý. Điều may mắn duy nhất là trong hai lớp có rất ít người bị thương, những học trò bị thương đều chỉ là vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng. Hai giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc dạy dỗ một trận rồi để bọn họ đi về, còn lại đợi sáng hôm sau nói tiếp.
Nhạc Thính Phong nhắn lại cho Lộ Tu Triệt một tin nhắn: Pháp luật không xử lý được đám đông, trong trường hợp có nhiều người tham gia vụ đánh nhau tập thể như vậy thì chỉ cần không xảy ra chuyện lớn gì thì trường học nhất định sẽ tìm biện pháp áp chế sự tình xuống.
Bởi vì nếu để chuyện này bung ra, danh tiếng của những người liên can sẽ chẳng tốt đẹp gì, hơn nữa vụ này có nhiều người đến vậy, nếu xử lý thì sẽ khó giải quyết, chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, cho nên không cần lo lắng. Nhưng trong chuyện này Lộ Tu Triệt và Lâm Trầm là những người oan uổng nhất, chỉ vừa mới đứng đó, bị người ta ném tuyết vào cũng không đánh lại, sau đó lại bị một đám người sống lại đánh. Cũng may hai người đều không sao, ngược lại còn đánh cho đối phương đến kều cha gọi mẹ.
Chuyện này cho dù cuối cùng đã được hai thầy chủ nhiệm lớp xử lý theo kiểu chuyện lớn hóa nhỏ nhưng trong lòng Lộ Tu Triệt vẫn uất nghẹn, cậu không sợ trời không sợ đất, luôn sống kiểu vô sỉ như vậy suốt lâu nay, sao mà nuốt được cục tức này?
Sau khi nhắn tin với Nhạc Thính Phong xong, Lộ Tu Triệt nằm trên giường nghĩ ngợi xem thù này nên báo thế nào. Cho dù trường học xử lý thế nào đi chăng nữa thì cậu nhất định cũng không dễ dàng cho qua như vậy. Mấy thằng khốn lúc trước lấy tuyết ném cấu lúc chiều - cậu vẫn nhớ rõ không sót một thằng.