Thanh Ti gật đầu: “Ừ.”
“Chị nói chuyện với ai thế chị?” Tiểu Trạm hỏi.
Thanh Ti nhìn bé rồi nói thật: “Em... Anh của em.”
Tiểu Trạm sửng sốt, sau đó... Oa...
Thôi xong đời rồi, chết mất thôi, sao lại là anh chứ, bị bắt quả tang rồi, lần này phải làm sao đây?
Từ di động vọng ra giọng nói của Nhạc Thính Phong: “Đua điện thoại cho em ấy, anh muốn nói với em ấy mấy câu”
Giọng nói trầm trầm của cậu giống như đang thổi một trận gió lạnh ra ngoài điện thoại.
Tiểu Trạm run run mấy cái, tim đập thình thịch, đầu lắc như trống bỏi, toàn bộ chỉ thể hiện một điều duy nhất: Đừng mà, đừng đưa cho em!!!!
Thanh Ti đưa điện thoại di động cho Tiểu Trạm: “Nghe đi, anh tìm em.”
Tiểu Trạm méo miệng, làm ra vẻ tội nghiệp nhìn Thanh Ti: “Chị ơi... Cứu mạng.”
“Anh tìm em thôi, đừng sợ...” Thanh Ti nhanh tay nhét điện thoại di động vào bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Trạm.
Nhạc Thính Phong gọi một tiếng: “Du Trạm...”
“Dạ... anh.”
Nhạc Thính Phong cao giọng hỏi: “Chà... Anh không ở nhà có phải tốt lắm không nhóc?”
Thân mình nho nhỏ của Tiểu Trạm run lên, lắc đầu quây quậy: “Không... Không hề, em... rất nhớ anh ấy chứ... Thật đó!”
Nhạc Thính Phong vừa đi, Tiểu Trạm đã vui vẻ điên cuồng một trận, tối nay ăn cơm cũng nhiều hơn mọi hôm.
Nhạc Thính Phong lại hỏi: “Thật không? Sao anh lại nghe thấy vừa rồi em còn ước gì anh không ở nhà mà.”
“Không có, không có... Em... em... em chỉ đến xem chị đã ngủ hay chưa thôi? Em đi luôn đây..”
Nhạc Thính Phong: Vậy sao, thế sao em còn không xuống giường?”
Tiểu Trạm sợ tới mức suýt chút nữa ngồi không vững mà lăn thẳng từ trên giường xuống đất, ô ô ô... Sao anh lại biết bé đang ở trên giường thế?
Thanh Ti ngỏ ý đồng cảm với nhóc, cậu em mình thật đáng thương.
“Tiểu Trạm, có nhớ anh không?”
“Nhớ a... Rất nhớ a..”
“Nếu như vậy thì lần sau về nhà anh sẽ lại ngủ cùng em nhé, được chứ?”
Tiểu Trạm méo xệch miệng, anh thật đáng ghét, chỉ biết bắt nạt bé!
Du Trạm đương nhiên không dám tiếp tục giả ngốc nữa, đành trèo xuống, đáng thương hề hề nói: “Anh... Em về phòng đầy... Em về phòng thật đấy.”
Bé không cam lòng rời khỏi lòng Thanh Ti, sau đó bò từ trên giường xuống, ôm bé gấu nhỏ của mình rồi lau nước mắt rời đi.
Sau khi Tiểu Trạm rời đi, Thanh Ti không nhịn được mà phá lên cười ha ha.
Thanh Ti ôm bụng nói: “Trời ạ, Tiểu Trạm đáng thương quá! Anh, anh không thấy biểu hiện lúc sau cùng của em ấy đâu, không được rồi, em buồn cười chết mất... Em ấy rất đáng yêu... Suýt chút nữa em cũng không nhẫn tâm nồi.”
Thanh Ti cảm thấy có một cậu em trai để bắt nạt thế này thật sự là chơi rất vui nha.
Còn chơi vui hơn trước đây nhiều, trước đây chả vui gì cả.
Nhạc Thính Phong dạy dỗ cô bé: “Em đó, buổi tối sao không khóa trái của phòng từ bên trong hả? Cải trắng cải đỏ gì cũng có thể đi vào”
Thanh Ti cũng không để ý lắm: “Ơ kìa, đang ở trong nhà thì sao cần cần khóa cửa ạ? Anh yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Nhạc Thính Phong thấy thái độ không mấy để ý của cô bé thì nghiêm khắc nói: “Đây là trong nhà thì có thể không làm như vậy, nhưng nếu em đang ở bên ngoài thì sao, em cũng không khóa trái của luôn hả? Nếu em quên thì phải làm sao bây giờ? Thói quen phải dần dần mới hình thành được, nhanh đi khóa cửa lại đi”
“Được rồi, được rồi, em khóa cửa là được mà.” Thanh Ti không lay chuyển được Nhạc Thính Phong nên chỉ đành xuống giường đóng cửa lại rồi khóa trái từ bên trong.
Tiếng chuông tan học đã reo vang, Nhạc Thính Phong nói với Thanh Ti: “Được rồi, em nhanh đi ngủ đi, đừng thức khuya nữa.”
Thanh Ti dặn dò: “Vâng, em biết rồi ạ. Anh cũng thế nhé, không cần phải quá cố gắng, phải ăn uống cho tốt. Nghỉ ngơi thật tốt
nữa.”
“Yên tâm, anh sẽ làm như thế.”
Tắt điện thoại, khóe môi Nhạc Thính Phong khẽ nhếch lên thành nụ cười.