Mỗi lần nghe thấy Thanh Ti nói những lời quan tâm như vậy, trái tim Nhạc Thính Phong lại có một cảm giác dịu dàng, mềm mại như có dòng suối ấm áp chảy qua. Cậu thích nghe Thanh Ti nói anh phải chủ ý nghỉ ngơi, phải ăn nhiều cơm, phải chú ý giữ ấm... Những lời nói của cô bé hoàn toàn rất bình thường nhưng cậu nghe thế nào cũng
không đủ!
Hít một hơi thật sâu, Nhạc Thính Phong xoay người chuẩn bị trở về. Nhưng vô tình lại nghe được một số điều không nên nghe.
“Em có nhớ anh không?”
“Nhớ, rất nhớ... Ngày nào cũng nhớ.”
Sau khi nghe được âm thanh, cậu liếc mắt nhìn một cái thì thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau thật chặt.
Nhạc Thính Phong nhất thời cảm thấy xấu hổ, những cậu cũng rất tò mò, trường học đã ra quy định quản lý nghiêm khắc thế này rồi mà vẫn còn có người ngang nhiên dám làm mấy chuyện mạo hiểm này. Vì muốn được ở cạnh nhau mà không quản mạo hiểm việc có thể bị đuổi học, mấy nơi lộ thiên kiểu tầng thượng thế này đâu có an toàn đâu. Nơi này cũng là một trong những nơi mà đối duy trì trật tự của trường thường xuyên ghé thăm.
Nhạc Thính Phong âm thầm cảm khái rồi lắc đầu, thật không thể hiểu nổi, khoảng thời gian từ giờ đến kỳ thi đại học cũng chẳng còn lại mấy ngày, không lẽ một khoảng thời gian ngắn ngủi thế này mà bọn họ cũng không chịu nổi sao?
Nhạc Thính Phong đang do dự không biết mình nên rời đi như thế nào đấy, nếu cậu cứ công khai đi ra như thế này thì nhất định sẽ kinh động bọn họ. Thôi thì chỉ bằng cứ chờ thêm một chút, đến lúc hai người này xả mối tâm tình xong rồi đi xuống thì cậu mới đi cũng được.
Đang nghĩ vậy thì Nhạc Thính Phong lại giật mình, hai người kia bỗng nhiên cứ thế mà hôn nhau. Nhạc Thính Phong kinh ngạc trong chốc lát rồi thấy mặt mũi nóng bừng. Cậu không muốn nhìn trộm nhưng lại nhịn không được mà muốn quan sát thêm một chút. Nhìn tư thế hôn đến thành thạo của bọn họ thì xem ra trước kia đôi này cũng đã không ít lần thân thiết rồi. Từ khi có đội duy trì trật tự trường, lại thêm có chế độ tố cáo các cặp đôi yêu sớm vây quanh tứ phía mà đôi này vẫn có thể may mắn tổn tại thế này thì chắc chắn đây phải là một cặp đôi lợi hại đây.
Hai người bọn họ cũng to gan thật, người khác thì đang trong lớp tự học, bọn họ lại dám âm thầm chạy lên tầng thượng công khai hẹn hò. Nhạc Thính Phong thầm cảm khái.
Đối tình nhân nhỏ bé ôm nhau thật chặt, sau đó hôn nhau, thậm chí hoàn toàn quên luôn bọn họ đang ở nơi nào.
Hai người bọn họ dính nhau đã lâu mà không tách ra. Nhạc Thính Phong thầm cân nhắc, cậu có nên vòng ra sau rồi ra ngoài không? Nếu cẩn thận một chút thì có lẽ... chắc là sẽ không bị phát hiện đầu? Nhưng nếu nhỡ bị bọn họ phát hiện thì chẳng phải là rất xấu hổ sao?
Nhạc Thính Phong lại nhìn thoáng qua, hai người vẫn còn đang dính lấy nhau. Bạn trai này lại là người cậu biết, là một tên học lớp bên cạnh. Hình như cậu này học tập cũng không tệ, đôi khi thành tích còn lọt vào top 10 của khối.
Sau đó, bỗng nhiên điện thoại cậu đổ chuông, là chuông báo tin nhắn, khóe môi Nhạc Thính Phong co rút, thôi xong... Giờ thì khỏi cần tránh nữa. Lúc này đôi tình nhân kia đã sợ tới mức cứng đờ người, lập tức rời khỏi nhau rồi nhất thời im lặng, quay đầu nhìn sang phía cậu.
Cậu trai đẩy bạn nữ ra sau lưng mình để bảo vệ, thế cũng coi như là có chút bản lĩnh. Nhạc Thính Phong bất đắc dĩ cầm di động lên chiếu sáng mặt mình rồi nói một câu: “Ngại quá...”
Nam sinh nhận ra Nhạc Thính Phong: “Là cậu ư?”
Nhạc Thính Phong hắng giọng: “Trời hôm nay tối quá, chẳng nhìn thấy gì cả.”
Sau đó, cậu hơi xấu hổ nên đành nhanh chóng rời đi. Tuy rằng bị phát hiện nhưng cuối cùng cũng không cần phải tiếp tục chịu xấu hổ tiếp nữa nên Nhạc Thính Phong đi rất nhanh, nhanh chóng xuống lầu.