Trong hai ngày này, những người bên người cậu, nhất là ba mẹ, không ai trách cứ cậu cả. Ba cậu còn nói chuyện yêu sớm khi học trung học thế này là rất bình thường, năm đó lúc trung học ông cũng từng thích một cô bé nữ sinh.
Mạnh Hoành không nhịn được mà muốn trầm trồ khen ngợi Nhạc Thính Phong, mọi người đều rơi vào một đầm lầy, không ai nhìn từ bên ngoài mà nhìn vào chuyện này cả.
“Đúng vậy, Thính Phong nói rất đúng. Hai người các cậu nghĩ theo phương diện này đi, đúng là may mắn phải không?” Cuối cùng, cậu ta gật đầu: “Đúng vậy, cậu nói không sai, là tớ quá cực đoan, thực sự xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu.”
Lúc trước cậu vốn cảm thấy rằng tất cả mọi người đều có lỗi với cậu, cậu chỉ nói chuyện yêu đương chút thôi, cũng đâu có ảnh hưởng tới học tập, cũng không hề làm chuyện gì sai trái cả, cậu chỉ muốn được ở bên cạnh cô gái mình thích thôi mà. Vì sao lại có người không vừa mắt bọn họ? Vì sao người đó lại độc ác đến mức muốn hủy hoại bọn họ chứ?
Hiện giờ cậu đã suy nghĩ cẩn thận rồi, Nhạc Thính Phong nói rất đúng, chỉ cần tâm tính cậu vững vàng không đổi thì không ai có thể hủy hoại cậu được.
Nhạc Thính Phong thở phào, trời ạ, may mà tên này cũng không phải quá ngốc nghếch.
“Suy nghĩ cẩn thận.” Nam sinh gật đầu: “Ừ, suy nghĩ cẩn thận, nếu cậu là người tố cáo thì nhất định cậu sẽ không nói ra những lời này. Cảm ơn cậu”
Mạnh Hoành cuối cùng cũng thở ra một hơi, “Trời ạ, xem như cậu cũng hiểu được rồi. Đừng suy nghĩ về chuyện này nữa, còn có vài ngày nữa là thi đại học rồi, mấy ngày cuối này hẳn là cũng đủ để cậu điều chỉnh tâm tình, chúng ta vất vả học tập suốt ba năm nay chính là vì cửa ải cuối cùng này. Cậu đừng phụ ba năm cố gắng của bản thân, cũng đừng phụ sự kỳ vọng của ba mẹ cậu”
“Tớ hiểu rồi, đã hiểu rõ rồi, tớ sẽ cố gắng, cám ơn các cậu..”
Mạnh Hoành khoác vai Nhạc Thính Phong: “Đại thần đúng là đại thần, cậu sinh ra là đại thần soi sáng cuộc đời mỗi người...”
Nhạc Thính Phong vứt tay Mạnh Hoành ra: “Muốn nghe thì cứ nói, lần sau tớ sẽ tự mình chỉ điểm cho cậu vài câu.”
Sự tình giải quyết xong xuôi, tâm tình Nhạc Thính Phong cũng trở nên thoải mái.
Mạnh Hoành theo sau: “Giỏi lắm, còn dám chê cười tớ...”
Nhạc Thính Phong nhếch môi cười.
Sự kiện này kết thúc ở đây, cuộc sống trung học của đám Nhạc Thính Phong đến đây đã hoàn toàn chấm dứt.
Ba ngày trước kì thi vào đại học, toàn trường được nghỉ, mọi người thu dọn đồ đạc của mình ở ký túc xá. Lần này không giống với những lần bọn họ rời ký túc xá trước đây, thu dọn xong đồ đạc, bọn họ sẽ không thể quay về căn phòng ký túc này nữa...