Mạnh Hoành nói: “Đúng vậy, có lời này của cậu, bọn này nào dám lơi lỏng. Bằng không, chờ đến ngày gặp lại thì bọn này cũng không dám vác mặt đến gặp cậu.”
Hầu Chí Tân méo miệng: “Đúng vậy, tớ cũng không muốn thế đâu. Nếu không theo kịp các cậu rồi để người khác biết rằng tớ là bạn cùng phòng của các cậu thì bọn họ nhất định sẽ cực kỳ, cực kỳ khinh bỉ tớ cho xem.”
Lộ Tu Triệt cười nói: “Về sau, phòng ký túc xá của chúng ta nhất định sẽ là trọng điểm tuyên truyền của trường Số 1, sẽ là tấm gương cho đám học đệ, học muội sau này, cho nên không một ai được phép khiến 511 mất mặt..”
Tôn Tường Khốn gật đầu: “Đúng, không thể để 511 mất mặt”
Người từ đầu chí cuối vẫn không mở miệng nói lời nào là Lâm Trầm thì ngẩng đầu: “Tớ thì nhất định là sẽ không rồi nhưng các cậu thì... chưa biết được.”
Mạnh Hoành nhảy dựng lên: “Tên nhóc này giỏi lắm, cậu dám xem thường bọn tớ hả? Cái tên này bình thường không mở miệng ra bao giờ nhưng mà cứ mở miệng là xiên cho người ta một nhát. Anh em, chúng ta nhìn tên này ba năm nay rồi, còn nhịn nữa không?” Tôn Tường Khôn xắn tay áo, “Hừ, từ sớm đã thấy tên này không vừa mắt rồi... Giờ mà không đánh thì chưa chắc về sau đã có cơ hội ra tay..”
Nói xong, Mạnh Hoành, Tôn Tường Khốn và Hẩu Chí Tân, ba người cùng nhau xông lên đánh về phía Lâm Trầm...
Lộ Tu Triệt đứng một bên vừa nhìn vừa cười ha ha, đây là lần cuối cùng mà cả phòng kí túc xá bọn họ có thể đùa giỡn như vậy.
Sau khi thấy mọi người dân đi hết, dù quản lý ký túc đi kiểm tra một lượt liên tới gõ cửa phòng bọn họ.
“Mấy đứa ơi, đi thôi.”
Nhạc Thính Phong khoác hai ba lô của mình trên lưng: “Đi thối, sau này chúng ta sẽ vẫn còn gặp lại, 511 mãi mãi không chia lìa.”
Một câu này của cậu khiến mắt của tất cả đều ửng đỏ.
Lộ Tu Triệt đứng dậy vươn bàn tay mình ra: “511 mãi mãi trường tồn!”
Mạnh Hoành đưa tay lên, đặt lên cánh tay Lộ Tu Triệt đang đưa ra: “511 mãi mãi trường tồn!”
Thời gian dù cho có điểm dừng nhưng tình bạn của họ sẽ mãi mãi không có dấu chấm hết.
Người cuối cùng bước ra khỏi cửa là Nhạc Thính Phong, cậu dùng bút xóa viết lên của dòng chữ: 511 mãi mãi trường tồn, dòng này xem như bằng chứng về việc 6 người bọn họ đã từng ở đây cùng nhau.
Sáu người lần lượt đeo cặp sách trên lưng, tay mang theo bao lớn bao nhỏ, mang đồ đạc chuyển xuống dưới lầu.
Lần này Lộ Tu Triệt đã bảo cha mình gọi vài chiếc xe tới, cậu muốn đưa tất cả những người bạn của mình về nhà.
Lộ Tu Triệt nói với bọn họ: “Đừng khách sáo với tớ nữa, khi chúng ta vào trường, tớ đã không thể đón các cậu vào thì giờ khi phải đi, để tớ đưa các cậu bình an về nhà đi. Dù sao cũng là do cha tớ bố trí, không cần suy nghĩ gì hết.”
Đám Mạnh Hoành đỏ hồng hai mắt, gật đầu: “Đương nhiên, sao mà không chiếm tiện nghi của đại gia Lộ chứ? Bọn tớ còn lâu mới khách sao nhé”
Hầu Chí Tân cười hắc hắc nói: “Đúng vậy, tớ không khách sáo đầu, tớ đã sớm muốn ngồi xe của đại gia rồi, cuối cùng hôm nay cũng được toại nguyện rồi...”
Sau khi sắp xếp xe, bố trí hành lý vào cốp xe xong, đảm Mạnh Hoành vẫy tay tạm biệt rồi rời đi.
Lầm Trầm là người rời đi cuối cùng, trước khi đi, cậu còn hỏi Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt: “Về sau... còn có thể thường xuyên gặp lại mọi người không?”