Lộ Tu Triệt cười gật đầu: “Chắc chắn rồi ạ! Lần sau tới cháu sẽ mang cho bác mấy bình rượu ngon.”
Lộ Tu Triệt hạ cửa kính xe xuống, chỉ vào một cửa hàng bán văn phòng phẩm nói: “Cậu còn nhớ cửa hàng văn phòng phẩm kia không? Con gái nhà ông chủ cửa hàng ấy còn thích cậu lắm đó.”
Nhạc Thính Phong nhắm mắt lại: “Được rồi, đừng cảm khái nữa, tớ cam đoan đợi đến khi cậu vào đại học rồi, cậu sẽ quên phắt mọi suy nghĩ hôm nay ở trường Số 1 cho mà xem.”
Lộ Tu Triệt hừ một tiếng: “Tớ còn lâu mới bạc tình như cậu, cậu đây là muốn về sớm với Tiểu Thanh Ti nhà cậu chứ còn gì nữa!”
Nhạc Thính Phong không thèm để ý đến tên bạn đang luyên thuyền của mình. Cậu đang sốt ruột muốn trở về gặp Thanh Ti đấy thì sao?
Lộ Tu Triệt vẫn làm đủ thủ tục như cũ, đưa Nhạc Thính Phong về nhà trước rồi mới về nhà mình.
Tới của nhà họ Du, xe vừa mới dừng lại, Nhạc Thính Phong liền mở to mắt nói: “Được rồi, cậu về được rồi, cám ơn cậu đã đưa tớ về nhà...”
Lộ Tu Triệt trừng mắt: “Này nay, không phải chứ, sao nhanh như vậy đã định đuổi tớ đi rồi? Còn không thèm mời tớ vào uống chén trà là sao hả?”
Nhạc Thính Phong mở cửa xe: “Cậu là người cần uống một chén trà chắc?”
Lộ Tu Triệt gật đầu nói: “Vô nghĩa, tớ đương nhiên là người cần uống một chén trà rồi. Hơn nữa, lâu rồi tớ không gặp ông bà Hạ và dì Tiểu Ái, tớ muốn gặp mọi người chứ?”
Cậu ta nói xong cứ thế đi cùng Nhạc Thính Phong xuống xe.
Nhạc Thính Phong cản lại: “Hôm nay ông nội, bà nội và dì Tiểu Ái đều không ở nhà, cậu có vào cũng không có tác dụng gì rồi, nhanh về đi thôi.”
Lộ Tu Triệt cười hắc hắc: “Ái chà, các bậc trưởng bối đều không ở nhà sao, vậy thì càng đúng lúc, chúng ta cùng vào nhà chơi, mau mau đi vào nào...”
Nhạc Thính Phong khoanh tay bất động: “Không được, tớ không có chìa khóa”
“Câu này không cầu kia không. Nhạc Thính Phong, cậu nghĩ tớ mù hả? Cậu nghĩ tớ không phát hiện chùm chìa khóa cậu cất vào túi tiền chắc? Nói đi, cậu thế này không bình thường chút nào. Tớ nhớ rõ Nhạc Thính Phong trước kia không phải là người keo kiệt, ấy thế mà giờ ngay cả cốc nước cũng không cho tớ uống, cửa nhà cũng không cho tớ vào
Nhạc Thính Phong dường như không hề nghe thấy lời cậu ta, chỉ cần đối phương dừng lại lấy hơi là cậu sẽ lập tức nói: “Được rồi, cậu mau di di!”
Lộ Tu Triệt đương nhiên là vẫn vùng vằng không chịu đi, cậu liều mình cuốn lấy Nhạc Thính Phong, âm mưu định gõ cửa nhưng lại bị Nhạc Thính Phong túm lại.
Lộ Tu Triệt gào lên: “Dì Tiểu Ái ơi, cháu là Tiểu Triệt, cháu đến thăm mọi người! Thanh Ti, Thanh Ti, mau xuống dưới này đi, anh và anh trai em dẫn em ra ngoài chơi...”
Nhạc Thính Phong vươn tay che cái miệng đang quang quạc của cậu ta lại: “Giỏi lắm, nếu cậu còn dám hô hoán tiếp thì đừng trách tớ cho cậu một trận nhé.”
Đang nói thì cửa đã mở ra, Tiểu Ái đi ra thấy hai người thì mừng rỡ nói: “Các cháu đã về rồi, vừa rồi dì còn đang lo lắng không biết hai đứa đầu rồi, mau vào nhà nào.”