Từ khi phát hiện ra chuyện vợ mình mang thai, Hạ An Lan đã chủ động đưa Tô Ngưng Mi về nhà ở.
Hiện giờ công việc của anh thật sự rất bận rộn, cho dù có cố gắng rút ngắn thời gian làm việc đến đâu thì vẫn không thể ngày đêm bầu bạn với vợ con mình được, vậy nên dù có luyến tiếc đến đâu thì Hạ An Lan vẫn phải đưa vợ con về sống cùng cha mẹ mình. Giây phút biết được rằng vợ mình đang mang thai, Hạ An Lan không biết phải miêu tả sự sung sướng trong tâm trí mình ra sao. Niềm vui ấy không khác gì khi anh biết chuyện em gái mình còn sống cả.
Từ khi kết hôn, anh cũng không hề tạo áp lực gì cho Tô Ngưng Mi, tự bản thân anh cũng cảm thấy chuyện có con hay không cũng không quan trọng. Trong nhà đã có ba đứa trẻ rồi, nếu bọn họ có thể có thêm một đứa thì cũng tốt, còn nếu không có thì cũng không có vấn đề gì cả. Thậm chí anh còn thường xuyên an ủi vợ mình rằng bọn họ đã không được ở bên nhau bao lâu nay, đương nhiên là thế giới của hai người quan trọng hơn rồi, nếu có thêm một đứa nhỏ thì làm sao thế giới ấy còn có thể được như xưa chứ?
Nhưng đến giây phút đứa trẻ ấy thật sự xuất hiện thì Hạ An Lan mới biết được thì ra mình lại có thể vui vẻ đến vậy.
Đó quả thực là một cảm giác chưa từng có trong đời anh.
Thật sự kỳ lạ, lại thêm tràn ngập hy vọng, giống như anh có thể nhìn thấy tương lai vô hạn đang rộng mở ở phía trước vậy!
Nhạc Thính Phong thờ ơ nhìn cảnh Lộ Tu Triệt mặt mày hớn hở vui vẻ, chủ động xách theo hành lý của cậu vào nhà, miệng còn nói: “Hai người không cần giúp cháu đâu, mấy chuyện này để cháu làm là được...”
Du Dực cũng đi tới, đem hành lý còn lại trên xe của Nhạc Thính Phong dỡ xuống rồi liếc mắt nhìn cậu một cái: “Đừng đứng đó nữa, dọn đồ thôi!”
Sau khi Nhạc Thính Phong chào ông bà nội xong thì mới không thấy Thanh Ti đâu, cậu bèn hỏi: “Thanh Ti đâu rồi ạ?”
Tiểu Ái cười nói: “Thanh Ti đang tắm cho Tiểu Trạm. Tên nhóc kia nhất quyết đòi Thanh Ti tắm cho. Chắc là sắp xong rồi...”
“Vậy để cháu đi xem sao.”
Lộ Tu Triệt lập tức đứng lên: “Cháu cũng đi...”
Nhưng cậu lại bị Nhạc Thính Phong đẩy ngồi xuống: “Đưa tớ về nhà thế này cậu cũng vất vả rồi, thôi ngồi nghỉ ngơi đi.”
Tô Ngưng Mi làm sao lại không biết tâm tư con trai mình chứ. Cô thấy Lộ Tu Triệt đang muốn nói chuyện thì vội hỏi: “Tiểu Triệt à, cháu có muốn ăn kem không? Thính Phong cũng thật là, lần nào cũng làm phiền cháu đưa thằng bé về...”
Lộ Tu Triệt vội lắc đầu: “Hai chúng cháu là bạn tốt mà, mấy chuyện này đều là việc nhỏ cả thôi.”
Trên lầu, Nhạc Thính Phong còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của Tiểu Trạm, còn cả giọng nói đầy bất đắc dĩ của Thanh Ti.
“Em mà còn nghịch nữa thì chị sẽ tức giận đó, tắm xong rồi, em mau lên lau khô người đi, anh sắp về rồi đó...”
Nhạc Thính Phong liền mỉm cười dịu dàng, đẩy cửa đi vào.
Ai dè đúng lúc nghe được Tiểu Trạm nói: “Không muốn anh đâu! Không cần anh đâu!”
Nụ cười trên mặt Nhạc Thính Phong trầm xuống: “Nhưng mà anh đã về rồi, phải làm sao bây giờ?”
Thanh Ti và Tiểu Trạm nghe được giọng nói kia thì đều xoay người lại, nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của Nhạc Thính Phong.
Thanh Ti vui vẻ đến mức quên luôn Tiểu Trạm, cô bé đứng dậy vui mừng nói: “Anh, anh đã về rồi!”
Tiểu Trạm bị thả vào lại cái chậu chuyên dùng để tắm rửa cho mình, quay sang nhìn Nhạc Thính Phong bằng vẻ mặt oan ức.
Òa òa, anh đã trở lại rồi! Thế thì sắp không hay rồi, anh sắp không cho cậu chơi với chị nữa rồi!