Nhạc Thính Phong nghiêm mặt chọt vào trán Du Trạm: “Mẹ anh lừa nhóc để dỗ nhóc đó, nhóc vẫn tưởng là thật sao? Đúng là dễ lừa mà.”
Du Trạm vô cùng kiên trì: “Không phải, những gì bác nói đều là sự thật!”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Được rồi được rồi, nếu nhóc tin đó là sự thật thì nhóc cứ nghĩ thế đi.”
Du Trạm hoài nghi, chẳng lẽ lời bác nói là giả sao?
Nếu Thanh Ti ở đây thì cô bé nhất sẽ cười trộm, cô bé còn lâu mới tin lời anh nói nhé, chuyện mà bác nói nhất định là sự thật.
Tiểu Trạm ngẩng đầu hỏi: “Anh... lời anh nói là thật sao?”
Nhạc Thính Phong tiện tay cầm bộ quần áo lót của cậu bé lên: “Đương nhiên, nhưng anh là người lớn nên cũng không để ý lắm đến mấy chuyện này, chỉ có mấy đứa nhóc con như em quan tâm thôi.”
Du Trạm cắn răng: “Em không phải là nhóc con!”
“Ờ, em không phải.”
Nhạc Thính Phong mặc xong quần áo rồi thả bé xuống đất.
“Được rồi, xuống lầu đi.”
Tiểu Trạm quệt miệng nói: “Em phải đi hỏi bác xem vì sao lại lừa em.”
Nhạc Thính Phong dùng một tay xách bé lên: “Nhóc vẫn còn định đi hỏi sao, mẹ anh hiện giờ đang có thai, em không được tới làm phiền.”
Em bé trong bụng Tô Ngưng Mi là một bé trai. Tuy rằng cô vẫn luôn khát khao có thể sinh được một cô con gái, nhưng là con trai thì cũng không khiến cô thất vọng. Đứa bé này là món quà mà ông trời ban cho vợ chồng cô nên cô rất trân trọng. Hơn nữa nếu là bé trai thì ông bà hạ sẽ càng vui vẻ hơn.
Tiểu Trạm vội gật đầu: “Đúng rồi, em là anh mà!”
“Đúng rồi, em là anh thì làm sao em đi làm nỡ để bác mệt mỏi chứ hả?”
Nhạc Thính Phong dẫn Tiểu Trạm từ trên lầu xuống dưới. Lộ Tu Triệt vẫn còn ở đó để được nhìn thấy Thanh Ti, nhưng khi thấy người đi xuống là Nhạc Thính Phong và Du Trạm thì Lộ Tu Triệt không giấu nổi vẻ thất vọng.
Nhưng may cho cậu, bởi vì không bao lâu sau Thanh Ti đã bước xuống.
Tóc buộc đuôi ngựa, trên người mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt bằng sợi bông mềm mại, váy hơi rộng và dài nên khi cô bé bước từ cầu thang xuống khiến làn váy khẽ được nâng lên. Vẻ đẹp thuần khiết như tiên nữ khiến mọi người nhất thời im lặng.
Lộ Tu Triệt thấy vậy thì cảm khái. Thanh Ti đúng là càng lớn càng xinh, so với lần trước cậu gặp cô bé thì giờ đã xinh hơn rất rất nhiều rồi.
Thanh Ti giống như đóa hoa mĩ miều trên gốc cây đẹp nhất, càng nở càng rực rỡ, càng lớn càng xinh đẹp. Sẽ có ngày không một ai có thể giấu được vẻ đẹp ấy của cô bé!