Về đến nhà, Nhạc Thính Phong dành nguyên hai ngày để chơi cùng Thanh Ti.
Hôm nay hai người đi xem phim, sau khi xem xong, Thanh Ti vui vẻ thảo luận nội dung phim vừa xem với Nhạc Thính Phong.
“Anh ơi, kết phim vừa rồi cảm động quá!”
Nhạc Thính Phong thuận miệng nói: “Ừ đúng là cảm động thật… Cẩn thận, em chú ý nhìn đường một chút không ngã bây giờ!”
Cậu không hề chú ý gì đến bộ phim vừa xem, hiện giờ toàn bộ tâm trí của cậu còn đang đặt trên người Thanh Ti. Xung quanh có biết bao nhiêu là người, cậu phải đề phòng có người va vào em ấy, còn phải để ý đề phòng em ấy không cẩn thận mà bị ngã.
Hai người Đang nói chuyện thì có một bóng người cao lớn xông tới, thấy người đó sắp đụng vào người Thanh Ti, Nhạc Thính Phong vội vàng tiến lên trước nửa bước, ôm Thanh Ti vào lòng.
Nhạc Thính Phong véo má Thanh Ti: “Cái đồ không nghe lời này! Người em nhỏ bé thế này, nhỡ bị tên kia đụng phải thì phải làm sao hả?”
Thanh Ti cười tủm tỉm: “Không phải vẫn còn anh ở đây sao, anh là thần hộ mệnh của em mà! Có anh ở đây, cho dù em có nhắm cả hai mắt thì đi đường cũng vẫn không làm sao cả.”
Nhạc Thính Phong cốc nhẹ lên trán Thanh Ti một cái: “Giỏi lắm, em đừng nghịch nữa, để ý nhìn đường đi.”
“Vâng!”
Thanh Ti liếc mắt nhìn tay Nhạc Thính Phong rồi cười hì hì, một tay ôm tay cậu, tay kia thì đặt vào bàn tay của cậu: “Anh, anh nắm chặt tay em thì em sẽ không nghịch nữa!”
Nhạc Thính Phong nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thanh Ti: “Được rồi, để anh nắm tay em!”
Bỗng nhiên có người lớn tiếng gọi: “Nhạc Thính Phong!”
Nhạc Thính Phong và Thanh Ti xoay người nhìn lại thì thấy một nữ sinh khá ưa nhìn đang chạy đến chỗ cậu.
Nhạc Thính Phong không biết cô gái này là ai bèn hỏi: “Cậu là…?”
Trên gương mặt cô bé vẫn còn ửng đỏ sau khi chạy một quãng, cô bé cười ngượng ngùng: “Mình... mình cũng từng họ ở trường Số 1, trước đây mình học lớp 12-4, mình tên là Triệu Tinh Tinh. Đây… là em gái cậu phải không? Tình cảm của hai người thật là tốt!”
Vừa rồi cô bé nghi ngờ, không biết Thanh Ti có phải là bạn gái của Nhạc Thính Phong hay không, nhưng Thanh Ti còn quá nhỏ, có vẻ như không đúng, cho nên cô bé mới thử hỏi xem liệu hai người có phải anh em hay không.
Nhưng Nhạc Thính Phong lại không muốn trả lời câu hỏi của cô bé: “Có việc gì sao?”
Triệu Tinh Tinh đỏ mặt nói: “Tớ... hôm nay trùng hợp gặp được cậu ở đây, tớ có chút chuyện muốn nói riêng với cậu một chút.”