Thanh Ti nhỏ giọng nói: “Vậy... anh ơi, em sang bên kia trước nhé.”
Nhạc Thính Phong lại cầm tay cô bé không buông: “Không cần, em rất nghịch ngợm, chỉ cần rời khỏi mắt anh là không biết em lại chạy đi đâu. Ở đây nhiều người như vậy, em đừng chạy loạn.”
Thanh Ti thấy Triệu Tinh Tinh đang đỏ mặt thì không biết phải nói gì: “Nhưng mà...”
Nhạc Thính Phong nhéo tay cô bé một cái: “Nhưng nhị gì nữa, sao em cứ thích chạy lăng xăng thế!”
Nhạc Thính Phong nhìn về phía Triệu Tinh Tinh: “Bạn học, cậu có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi.”
“Mình... mình...”
Triệu Tinh Tinh ấp úng mãi cũng không nói nổi thành câu.
Nhạc Thính Phong không kiên nhẫn nổi nữa, nói: “Nếu cậu không có gì để nói thì bọn tôi đi đây!”
“Từ từ đã...”
Cô bé cắn răng, lấy hết dũng khí nói: “Mình... mình thích cậu, cậu có thể... cậu có thể làm bạn trai của mình không?”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Không thể!”
“Cậu... có thể nghĩ kĩ một chút không, tớ thật sự rất thích cậu, tớ...”
“Không thích chính là không thích, có cái gì mà phải nghĩ kĩ nữa chứ. Vừa rồi khi cậu xuất hiện trước mặt tôi, tôi còn không biết cậu là ai!”
Hai mắt Triệu Tinh Tinh bắt đầu phiếm hồng, “Cậu... Tớ đã thích cậu bao lâu nay...”
Nhạc Thính Phong không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Đó là chuyện của cậu, chuyện này thì liên quan gì tới tôi?”
Thanh Ti đứng bên cạnh cẩn thận nhìn hai người, trong lòng không khỏi cảm khái, cô bé phải học anh mình ở điểm này rồi, về sau đối với mấy thứ tình cảm lăng nhăng kiểu này quyết không thể mềm lòng được.
Triệu Tinh Tinh ủy khuất nói: “Cậu không thể cho tớ một cơ hội sao? Cậu hãy thử ở bên cạnh tớ xem sao. Hiện giờ cậu không biết tớ, nhưng chưa biết chừng sau một thời gian ở bên tớ, cậu lại phát hiện ra rằng thật ra tớ cũng không tệ chút nào...”
“Bạn học, chẳng lẽ cô không cảm thấy mình quá buồn cười à? Sao tôi phải cho cậu cơ hội? Nói khó nghe một chút thì thế này, có bao nhiêu người thích tôi như vậy, chẳng lẽ ai tôi cũng phải cho họ một cơ hội sao, nếu vậy thì tôi là cái gì?”
Lời nói của Nhạc Thính Phong khiến sắc mặt của Triệu Tinh Tinh càng lúc càng khó coi.
Cô bé rơi nước mắt nói: “Sao cậu có thể nói như vậy chứ?”
Nhạc Thính Phong không kiên nhẫn mà ngắt lời cô ta: “Được rồi, năm lớp 12 xảy ra chuyện một nữ sinh lớp 11 sau khi tỏ tình với tôi thất bại liền tự sát, tôi nghĩ cậu cũng biết chuyện này, cho nên cậu không cần phải nói với tôi mấy lời như thế nữa. Tôi không hề cảm thấy mình tổn thương các cậu, bởi tất cả đều là do tự các cậu cố tình tìm đến chuyện này thôi. Các cậu có quyền tự do theo đuổi tình yêu của mình thì đương nhiên tôi cũng có quyền được cự tuyệt, không phải sao?”