Nhạc Thính Phong nở nụ cười: “Được được, em giỏi. Vậy em nói anh nghe xem em hiểu thế nào nào?”
Thanh Ti dương dương tự đắc: “Em biết anh không thích chị ta, bây giờ không thích, về sau cũng không thể có khả năng thích được.”
Nhạc Thính Phong bẹo má cô bé: “Lời này của em thật ra không sai.”
“Đương nhiên rồi, sao em có thể nói sai được chứ, em đã bảo là em hiểu hết mà!”
Từ rạp chiếu phim ra ngoài, Thanh Ti thấy gian bán đồ uống lạnh trong siêu thị bèn dừng lại, giữ Nhạc Thính Phong không cho đi, quấn quít đòi cậu mua kem ly cho mình.
“Anh, em muốn ăn kem ly, anh mua cho em đi, em hứa em sẽ ngoan mà!”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Kem ly rất lạnh, ăn nhiều không tốt, sáng nay ai nói bụng hơi đau ấy nhỉ, anh mua nước trái cây cho em được không?”
Thanh Ti lắc đầu: “Em muốn ăn kem ly, anh mua cho em đi mà! Bây giờ bụng em có đau đâu. Anh mà không mua cho em thì em không đi nổi nữa đâu... Thật sự không đi nổi!”
“Ngoan, nghe lời anh, lần sau tới đây anh sẽ mua cho em được không, hôm nay thì không thể, nhỡ đâu em ăn xong bị đau bụng thì phải làm sao?”
Thanh Ti méo miệng lắc đầu: “Không lần sau đâu, em thật sự rất muốn ăn mà anh! Trời nóng như vậy, em không chịu được nữa rồi. Anh, anh mua cho em một ly kem thôi mà, chỉ một ly thôi mà, được không?”
Ông chủ cửa hàng nhìn thấy vậy thì cũng không nhìn được mà nói thêm: “Cậu bé à, hay cháu mua một ly kem cho em cháu đi? Cháu xem, cô bé ấy nói đáng thương quá mức rồi!”
Nhạc Thính Phong day day trán: “Anh có thể mua kem cho em, nhưng em không thể ăn hết được, chỉ có thể ăn một chút thôi, nhớ chưa?”
Thanh Ti liên tục gật đầu: “Vâng vâng, một chút thôi cũng được rồi! Anh nhanh mua cho em đi!”
Rồi túm lấy Nhạc Thính Phong tới trước quầy kem: “Ông chủ ơi, cháu muốn ăn kem… đó, vị ô mai đó ạ...”
Nhận được ly kem vị ô mai yêu thích, Thanh Ti vui vẻ xúc một miếng ăn, cảm giác lạnh lạnh mà ngọt ngào, lại thêm hương ô mai thơm ngát lan tràn nơi đầu lưỡi. Thanh Ti vui vẻ nheo nheo hai mắt: “Anh, rất rất ngon ấy!”
Nhạc Thính Phong cúi đầu nhìn cô bé, trong mắt cậu tràn đầy vẻ yêu thương chiều chuộng.
Nhạc Thính Phong xoa đầu cô bé: “Chúng ta tới phía trước ăn gì đó nữa, em đừng ăn nhiều quá.”
Đi thêm vài bước, Nhạc Thính Phong vươn tay lên ôm vai Thanh Ti, lấy thân mình che khuất cô bé rồi nhìn qua tấm gương phản chiếu bên cạnh để nhìn thoáng qua sau lưng.
Hình như đằng sau có người đang theo dõi hai người.
Nhạc Thính Phong nói với Thanh Ti: “Thanh Ti, tự nhiên anh thấy hơi đói bụng, em cùng anh đi ăn nhé?”
Thanh Ti gật đầu: Vâng, được ạ!”
Nhạc Thính Phong cùng Thanh Ti đi vào một cửa hàng bánh ngọt đông người ở đằng trước.