Hiện giờ Lộ Hướng Đông chỉ mong sao nhanh chóng có kết quả thi của Lộ Tu Triệt. Kết quả thi còn chưa có, anh ta đã bao sẵn khách sạn để mở tiệc chiêu đãi xong xuôi rồi.
Lâm Trầm hỏi Lộ Tu Triệt: “Tớ đã viết toàn bộ đáp án của mình ra rồi, cậu có muốn xem không?”
Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Thôi... hay là thôi…”
“Nếu cậu đã lo lắng như vậy thì xem đáp án của tớ mà đối chiếu một chút, vậy là có thể biết được mình thi được khoảng bao nhiêu điểm rồi.”
Lộ Tu Triệt vẫn lắc đầu: “Quên đi, giờ mà tớ so đáp án rồi phát hiện mình làm sai chỗ nào đó thì buổi tối tớ sẽ không ngủ nổi mất.”
“Không tới hai ngày nữa là có kết quả rồi, lúc ấy sẽ biết thôi.”
Lộ Tu Triệt cảm khái: “Hiện giờ tớ cảm thấy một ngày dài như cả một năm.”
Lâm Trầm cầm một chiếc khăn sạch lên lau khô quầy bar: “Thôi tốt nhất là cậu ra ngoài chạy bộ đi.”
Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Bên ngoài nắng nôi như vậy mà cậu còn bảo tớ ra ngoài chạy bộ, tớ không muốn bị cảm nắng đâu.”
Lâm Trầm nhìn cậu: “Đúng vậy, tớ muốn cậu bị cảm nắng, sau đó hôn mê vào bệnh viện, đến lúc cậu tỉnh lại thì cũng đúng lúc có điểm thi, như vậy thì cậu không cần phải lo lắng nữa.”
Lộ Tu Triệt lúc này mới hiểu được Lâm Trầm đang châm chọc mình.
“Cậu với Nhạc Thính Phong đều như nhau, cả hai đều vô cùng nham hiểm, đen tối.”
Lộ Tu Triệt đang nói thì chuông cửa vang lên, một cô bé tóc dài mặc váy dài màu trắng, khuôn mặt thanh tú động lòng người bước vào.
Cô bé đến cạnh Lộ Tu Triệt, nói với Lâm Trầm: “Cho mình một ly nước đá bào.”
Khi có người ngoài xuất hiện, Lâm Trầm khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ nói ba chữ ngắn gọn: “Chờ một lát.”
Trong lúc Lâm Trầm chuẩn bị đồ uống, cô bé kia vẫn nhìn trộm cậu.
Lộ Tu Triệt ngồi bên cạnh, nghịch nghịch chiếc ống hút trong tay và liếc mắt đánh giá cô bé kia.
Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Trầm hỏi cô bé: “Cậu ăn tại đây hay mang đi?”
“Mang... Thôi, ăn tại đây đi, mang ra ngoài kia chảy mất.”
Lâm Trầm nghe vậy liền đưa ly nước đá bào tới trước mặt cô ta.
Lộ Tu Triệt cười cười, cô bé này rõ ràng là thích Lâm Trầm rồi, chọn ăn tại đây hẳn là vì muốn nhìn cậu ta lâu một chút.
Chà chà, tâm tư con gái đang yêu, cậu liếc mắt cái là nhận ra ngay.
Nhưng mà cô bé này chắc chắn sẽ thất bại thôi.
Trong cửa hàng chỉ có ba người bọn họ, cứ một lát cô bé lại hỏi Lâm Trầm một điều gì đó. Nhưng mỗi lần cậu ta đều trả lời vô cùng đơn giản, không quá năm chữ.
Điều này khiến cô bé kia rất tủi thân, sau khi ăn xong liền thanh toán tiền rồi yên lặng rời đi.
Lộ Tu Triệt liền cười cười: “Thích cậu đó!”
“Ừ, tớ biết, mấy cô bé như vậy ngày nào cũng đến đây rất nhiều...”