Cậu gật đầu: “Vâng, vậy ba đi gọi điện thoại đi, con cũng muốn gọi điện hỏi thăm mấy người bạn cùng phòng ký túc xá của con một chút.”
“Mấy người bạn cùng phòng của con thành tích đều khá tốt, chắc chắn điểm thi cũng sẽ cao.”
“Vâng, ba mau đi đi.”
Lộ Tu Triệt gọi điện thoại cho Nhạc Thính Phong trước, không cần hỏi cũng biết danh hiệu Thủ khoa Đại học Thủ đô năm nay sẽ nằm trong tay cậu ấy rồi.
“Thính Phong, tớ được sáu trăm năm mươi ba điểm, chỉ thấp hơn ba điểm so với ước muốn của tớ thôi, quá tốt rồi, năm nay tớ nhất định có thể học chung trường với cậu tiếp rồi.”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Cậu còn chưa hỏi điểm của tớ mà đã nghĩ là chúng ta nhất định có thể học cùng trường sao? Nhỡ đâu tớ thi trượt thì sao?”
“Trừ khi cậu không đến trường thi… Vậy cậu được bao nhiêu điểm?”
“735...”
“Hự, không phải con người nữa rồi...”
Nhạc Thính Phong lơ đễnh nói: “Điểm thế này còn ít hơn ngày thường tớ thi một chút ấy chứ.”
“Chỉ có cậu mới nói được mấy lời kiểu này thôi, phải rồi, cậu đã gọi điện cho mọi người không?”
“Chưa, nhưng ban nãy Lâm Trầm có nhắn tin cho tớ, cậu ấy được 710.”
“Các cậu thật lợi hại! Mấy ngày tới ba tớ sẽ mở tiệc đãi khách, khi đó cậu nhất định phải tới đó nhé.”
“Được!”
Tắt máy, Nhạc Thính Phong tiếp tục dạy Du Trạm học chữ.
Nhưng chỉ một lát sau, Mạnh Hoành đã gọi điện cho cậu, điểm thi của cậu ta hơn Lộ Tu Triệt bốn điểm nên hiện giờ đang vô cùng phấn khích.
Vừa cúp điện thoại với Mạnh Hoành xong thì Hầu Chí Tân và Tôn Tường Khôn liên tiếp gọi tới.
Kết quả thi của sáu người phòng ký túc của bọn họ đều rất tốt, tất cả đều trên 600 điểm, người thấp nhất là Tôn Tường Khôn cũng được tới 641 điểm.
Đây đúng là kết thúc hoàn mỹ cho bức tranh về cuộc sống trung học của họ.