Lâm Trầm vội nhìn xung quanh nhưng khắp nơi quanh vẫn tối đen như mực, chỉ có những hạt mưa không ngừng rơi xuống cản trở cả thị giác lẫn thính giác của họ.
Lâm Trầm hỏi: “Hiện giờ chúng ta không thể nhìn thấy gì cả, chúng ta có nên đi tìm không?”
Nhạc Thính Phong do dự, bây giờ mà đi ra ngoài thì chắc chắn rất nguy hiểm, nhưng nếu không đi thì cậu lại lo lắng. Sau khi cân nhắc, Nhạc Thính Phong nói với Lâm Trầm: “Cậu ở lại đây, tớ đi quanh nhìn xem sao?
“Không được, nếu thật sự vừa rồi có người ở gần đây thì việc cậu đi một mình sẽ rất nguy hiểm. Hai chúng ta cùng đi, bọn họ sẽ ở lại đây.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được.”
Hai người bàn bạc một chút rồi vào trong gian phòng được quay lại bằng gỗ, đánh thức mấy người còn lại, nhắc bọn họ đề cao cảnh giác, vì rất có thể sẽ có kẻ địch xuất hiện. Lộ Tu Triệt và mấy người đang mơ mơ màng màng đều gật đầu và nhắc nhở hai người bọn họ cũng phải cẩn thận.
Vì thế Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong cùng nhau ra ngoài trong cơn mưa lớn, bọn họ không có áo mưa nên việc đi trong mưa đêm lại càng khó khăn. Nhưng ít nhất mỗi người bọn họ đều mang theo đèn pin.
Hai người dạo quanh một vòng quanh chỗ ở nhưng không phát hiện điều gì bất thường nên chuyển hướng đi vào rừng, nhưng vẫn không có thu hoạch gì như cũ. Sau đó, mưa ngớt một chút, vì không phát hiện được gì nên hai người liền trở về.
Kết quả...
Sau khi trở về, bọn họ phát hiện không còn một ai trong túp lều của mình. Lửa cũng chưa kịp dập tắt, chỉ còn chút ánh sáng nhỏ nhoi.
Nhạc Thính Phong lập tức nhận ra bất thường: “Không xong rồi, có lẽ chúng ta... trúng kế mất rồi”
“Liệu có phải bọn họ ra ngoài tìm chúng ta không?”
“Không có khả năng ấy đâu, cho dù bọn họ có ra ngoài tìm chúng ta thì chắc hẳn sẽ để ít nhất một người ở lại, không thể tất cả đều đi ra ngoài hết như vậy được, chắc hẳn là bọn họ đã bị bắt đi rồi”
Sắc mặt Nhạc Thính Phong trở nên trầm trọng, cậu đã suy nghĩ rằng lần này có thể không chỉ đơn giản là sinh tồn nơi hoang đảo mà sẽ có nhiệm vụ khác nữa. Xem ra nhiệm vụ lần này đã bắt đầu rồi.
Hai người bỏ thêm củi vào đống lửa để giữ lửa tiếp tục cháy rồi bắt đầu xem xét quanh lều.
Lâm Trầm nhíu mày: “Cậu nói xem, rốt cuộc bọn họ bị bắt đi thế nào nhỉ, bọn họ cũng không phải phế vật nhưng tại sao lại không có bất cứ một chút dấu hiệu phản kháng nào vậy?”
Nhạc Thính Phong gật đầu, túp lều vô cùng chỉnh tế, không hề bất cứ có dấu vết đánh nhau nào, giống như... bọn họ tự đi ra ngoài vậy.
Nhưng Nhạc Thính Phong có thể khẳng định bọn họ nhất định không phải là tự đi ra ngoài như thế. Quanh lểu của bọn họ đều là đá nên cho dù có người xuất hiện ở quanh đây thì cũng sẽ không để lại dấu vết gì.
Hai người tìm kiếm một vòng, rốt cục tìm thấy manh mối mà Lộ Tu Triệt để lại trong kẽ một tảng đá. Đây là vỏ đạn mà Lộ Tu Triệt luôn mang theo mình, là vỏ của viên đạn đầu tiên mà Lộ Tu Triệt bắn trong lần đầu được cầm một khẩu súng thật trong kì huấn luyện. Vì ý nghĩa ấy mà sau buổi tập bắn, Lộ Tu Triệt đã giữ lại vỏ đạn này. Cậu ta còn nói sau khi quân huấn trở về sẽ dùng nó làm vòng cổ cho mình.
Nhạc Thính Phong nói với Lâm Trầm: “May mà tên này còn biết đường lưu lại manh mối cho chúng ta”
Lâm Trầm gật đầu: “Đúng vậy, điều này chứng tỏ khi cậu ta bị bắt đi, ít nhất... vẫn còn ý thức”
Mưa vẫn không ngừng táp vào mặt hai người bọn họ. Nhạc Thính Phong chỉ về hướng Đông Nam: “Bọn họ hẳn là đã đi theo hướng đó”