Lộ Tu Triệt gào thét: “Nhạc Thính Phong!”
Nhạc Thính Phong phất tay, quay lưng ra đi thật. Mặc kệ cậu ta.
“Cậu là đồ bạn bè xấu xa, có sắc quên bạn!”
Lâm Trầm đã mặc xong quần áo: “Đương nhiên là cậu không thể quan trọng bằng em gái của cậu ấy rồi.”
Lộ Tu Triệt khinh bỉ: “Hứ, em gái gì chứ, ha ha... Cậu tin em ấy sẽ mãi mãi là em gái của Nhạc Thính Phong à?”
Lâm Trầm cười cười không nói gì. Cậu cầm đồ đạc của mình lên, nhìn bóng lưng Nhạc Thính Phong đi đằng trước: “Tớ cũng đi đây, cậu... nén bị thương. Nếu như cậu chết ở chỗ này thật thì nói một câu, tớ sẽ thông báo cho chú Lộ”
“Lâm Trầm, hai chúng ta có phải bạn bè tốt không?”
“Cái này..” Lâm Trầm nhíu mày.
Lộ Tu Triệt đau đầu không thối, cậu nhìn Lâm Trầm chăm chú: “Nếu là bạn bè tốt thì cậu giúp tớ một việc nhé!”
Sau đó Lộ Tu Triệt lôi toàn bộ số tiền còn lại từ túi quần ra, kín đáo đưa cho Lâm Trầm: “Chỗ này tớ còn mấy chục đồng, cậu đi mua giúp tớ bộ quần áo được không?”
Lâm Trầm có chút khó khăn: “Mấy chục đồng thế này thì mua quần áo gì được, quần áo rẻ tiền thế, cậu... chịu mặc
sao?”
“Chỉ cần là quần áo có thể mặc ra đường là được rồi, cậu nhìn bộ dạng hiện giờ của tớ xem, quan tâm gì chuyện đắt rẻ chứ. Lâm Trầm à, tớ nhờ cậu đó, nếu cậu có thể giúp tớ đại án đại đức này, về sau.”
Lộ Tu Triệt còn chưa nói xong, Nhạc Thính Phong bỗng nhiên lại quay trở lại. Cậu thấy Nhạc Thính Phong liền tức giận nói: “Thế nào, giờ thì lương tâm của cậu trỗi dậy nên mới quay lại, muốn tớ tha thứ cho cậu à?”
Nhạc Thính Phong tiếc nuối lắc đầu: “Không phải”
Lộ Tu Triệt lập tức phòng bị: “Vậy cậu muốn làm gì?”
Nhạc Thính Phong sờ mũi: “Tớ chợt nhớ ra tớ định về nhà bằng xe buýt, nhưng mà... tớ không có tiền”
Lộ Tu Triệt đang ngồi trên giường liền bật dậy, chỉ vào Nhạc Thính Phong lắp bắp: “Cmn chứ, Nhạc Thính Phong, cậu là tên xấu xa, cặn bã! Tớ đã như thế này rồi, trên người còn mỗi mấy chục đồng mà cậu còn muốn lấy tiền của tớ đi về. Lâm Trầm, cậu không thể đưa cho tên này, tuyệt đối không thể đưa cho cậu ta.”
Lâm Trầm cười: “Nhưng mà chúng tớ cũng là bạn bè tốt, nếu không đưa cho cậu ấy thì tớ cũng không đành lòng. Cho nên...”
Lâm Trầm rút một tờ từ số tiền mình đang cầm để đưa cho Nhạc Thính Phong.
Lộ Tu Triệt kêu gào thảm thiết: “Đó là tiền của tớ mà, Lâm Trầm!”
Lộ Tu Triệt trơ mắt nhìn Lâm Trầm đứa cho Nhạc Thính Phong 5 đồng.
Đó là 5 đồng đấy!
Là 5 đồng của cậu đó, nhiều tiền lắm đó!
Nhạc Thính Phong nhận tiền, quay sang nói với Lâm Trầm: “Cảm ơn”
Lộ Tu Triệt tức giận nói: “Đó là tiền của tớ, sao cậu không cám ơn tớ?”
Nhạc Thính Phong nhún vai: “Tớ đầu có cầm tiền từ tay cậu đầu!”
“Tức chết mất thôi! Nhạc Thính Phong, tớ hận cậu!”
Nếu không phải do Lộ Tu Triệt đánh không lại Nhạc Thính Phong thì nhất định cậu đã xông lên rồi.
Nhạc Thính Phong vẫy tay, “Tớ đi đây?
Lộ Tu Triệt ôm tim, đau lòng nhức óc nói: “Xe buýt về nhà cậu ta chỉ cần hai đồng là đủ rồi, sao cậu... Lâm Trầm, cậu thay đổi rồi, cậu không còn là Lâm Trầm đơn thuần hiền lành ngày xưa nữa”
Lâm Trầm gật đầu: “Ừ, đúng rồi... vậy tớ có nên cầm số tiền lớn còn lại này của cậu cao bay xa chạy không nhỉ?” Lộ Tu Triệt sửng sốt một giây rồi nghiêm túc nói: “Lâm Ca, sao trên đời này lại có thể có người tốt như cậu vậy nhỉ?”