Lâm Trầm nhân từ đi ra ngoài và mua về cho cậu một cái áo phông và một chiếc quần cộc rộng. Mặc dù bộ quần áo này rất tệ, chất liệu vừa kém, giá cũng rẻ vô cùng, nhưng mà ít nhất là nó cũng không hề hôi hám. Mặc bộ quần áo sạch sẽ vào người, Lộ Tu Triệt thở phào.
Lộ Tu Triệt ôm cổ Lâm Trầm nói: “Lâm Trầm thân yêu, cậu vẫn là người tốt nhất trần đời thế gian. Tớ đã xác định rồi, cậu chính là người bạn tốt nhất của tớ, tên Nhạc Thính Phong kia là đồ xấu xa, tớ sẽ không thèm để ý đến cậu ta nữa”
Lâm Trầm nhìn cậu ta rồi mỉm cười: “Nhưng cậu lại không phải là bạn tốt nhất của tớ, người bạn tốt nhất của tớ là Nhạc Thính Phong
Câu này khiến trái tim vừa được băng bó một chút xíu của Lộ Tu Triệt lại trọng thương một lần nữa, cậu chỉ chỉ Lâm Trầm: “Tớ... cậu... Tức chết mất thôi...”
Nụ cười trên gương mặt Lâm Trầm càng lúc càng sâu, cậu bỗng hiểu được tại sao Nhạc Thính Phong lại thích trêu chọc Lộ Tu Triệt đến vậy. Cảm giác này thật thú vị.
“Tớ đi đây.”
Lâm Trầm quay người, vẫy tay rồi đi ra ngoài.
Lộ Tu Triệt vội đuổi theo: “Ấy, chờ tớ một chút nào.”
Cậu đuổi kịp Lâm Trầm, hỏi: “Đúng rồi, bộ quần áo này cậu mua hết bao nhiêu tiền vậy?”
Lâm Trầm: “45 đồng”
“Bao nhiêu cơ?” Lộ Tu Triệt không tin nổi vào tai của mình, phải hỏi lại một lần nữa.
Lâm Trầm trả lời: “45 đồng! Áo 20, quần đùi 25”
Đây là số tiền ít nhất mà Lâm Trầm có thể bỏ ra để mua quần áo, có trời mới biết cậu đã mặc cả đến nỗi nào. Nếu mà ra chợ đầu mối bán buôn thì may ra mới có thể mua được với cái giá hời thế này. Nhưng mấu chốt ở đây là quanh đây không hề có chợ đầu mối bán buôn nào cả.
Lâm Trầm đã đường đường chính chính vào hẳn cửa hàng để mua, cho nên việc cậu ấy có thể dùng số tiền ít ỏi như vậy để mua đồ quả thực là lợi hại rồi.
Lộ Tu Triệt nghe mà muốn rớt hại trong mắt: “Cậu chỉ tiêu có ngần ấy thôi sao? Như thế nghĩa là cậu còn thừa lại...”
Lâm Trầm gật đầu: “Không sai, tớ còn 20..”
“Vậy cậu... tớ..” Lộ Tu Triệt rất muốn lấy 20 đồng kia về lại túi mình.
Lâm Trầm liếc nhìn cậu một cái: “Tớ đi mua đồ hộ cậu, giúp cậu mua quần áo với số tiền ít ỏi mà cậu đưa, giờ cậu còn không biết xấu hổ mà muốn lấy lại tiền thừa à? Cậu hẳn cũng rõ ràng rằng tớ có thể giấu nhẹm luôn mấy chục đồng cậu đưa mà nghênh ngang đi về nhà”
Lộ Tu Triệt vội lấy lòng: “Không phải đầu... Ý tớ là tớ không có tiền ngồi xe buýt về nhà. Chị bằng... cậu cho tớ 10 đồng để đi xe buýt được không?”
Lâm Trầm dừng lại, thò tay vào túi sờ soạng một hồi, cuối cùng mò được một tờ hai đồng rồi nhét vào tay Lộ Tu Triệt: “Tớ đấy nhân từ, cho cậu hai đồng để ngồi xe buýt về nhé?
Sau đó, trong lúc Lộ Tu Triệt còn đang trợn mắt há hốc mồm, Lâm Trầm vẫy tay rời đi.
Cầm hai đồng tiền trong tay, Lộ Tu Triệt khóc không ra nước mắt.
Hai người này còn là anh em bạn bè của cậu sao?
Trên người cậu vốn có 100 đồng, giờ chỉ còn lại 2 đồng duy nhất này.
Lòng Lộ Tu Triệt vô cùng chua xót.
****
Nhạc Thính Phong chuyển xe buýt hai lần mới có thể về đến nhà. Khi đứng trước cổng tiểu khu, Nhạc Thính Phong mới có thể cảm nhận được cảm giác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm là thế nào.
Lúc này Thanh Ti đã đi học về chưa nhỉ?
Gần hai tháng không gặp cậu rồi, không biết Thanh Ti có nhớ cậu hay không.
Nhạc Thính Phong hít sâu một hơi, bước vào khu nhà mình ở.
Chú bảo vệ khu nhà nhìn thấy Nhạc Thính Phong liền nhiệt tình chào hỏi: “Về rồi đấy à? Lâu quá rồi không gặp cháu”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Vâng ạ, cháu đi vắng một thời gian” Cậu gật đầu chào chú bảo vệ rồi nhanh chân đi thẳng về phía trước. Đứng trước cửa nhà, Nhạc Thính Phong sửa sang quần áo trên người rồi mới bấm chuông cửa.