Từ dưới nhà vọng lên giọng nói ngọt ngào của Thanh Ti: “Mẹ ơi, anh Thính Phong sắp về chưa ạ? Các trường đại học đều sắp học quân sự xong hết rồi...”
Giọng nói dịu dàng của dì Tiểu Ái truyền đến: “Mẹ đoán là chỉ khoảng một hai ngày nữa là cậu ấy sẽ quay về thôi, nếu đến lúc ấy không thấy Thính Phong về nhà, chúng ta sẽ báo ba con đi tìm cậu ấy, được không?”
“Vâng ạ. Em trai của anh Thính Phong đã ra đời rồi mà anh ấy còn chưa thèm về, chờ đến lúc con gặp anh ấy thì con phải mắng anh ấy một phen mới được!”
“Được rồi được rồi. Con mắng anh ấy cũng được, không vấn đề gì cả, giờ con mau vào nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, mẹ ơi, con đi thay quần áo trước đã, mẹ cũng nghỉ ngơi đi.”
Trong phòng Thanh Ti, Nhạc Thính Phong đã ngồi dậy.
Nghe thấy giọng nói líu lo của Thanh Ti, khóe môi cậu không khống chế được mà tự động mỉm cười. Xa cách bao lâu rồi, giây phút nghe được giọng nói của Thanh Ti cậu mới chính thức cảm giác được rằng mình đã về đến nhà.
Khoan, hình như...
Vừa rồi Thanh Ti có nói gì đó, em trai đã ra đời là sao?
Em trai nào?
Chẳng lẽ là...
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đã bị đẩy ra, Nhạc Thính Phong vội kéo chăn trùm lên người.
Thanh Ti mở cửa ra, xoay người nhìn về giường thấy chăn đã bị giũ ra, cô bé ngẩn người, không lẽ lúc cô bé dậy không gấp chăn lại ư?
Không mà, cô bé nhở là mình đã gấp chăn rồi chứ nhỉ?
Thanh Ti nhíu mày bước qua, vươn tay định lật chăn ra, chăn đột nhiên động đậy, một bóng đen chui ra từ chăn.
Thanh Ti chưa kịp hét lên thì đã bị bóng đen nọ ôm chặt vào lòng.
Cô bé hoảng hốt, định há mồm kêu cứu, lại bị bóng đen kia che kín miệng.
Nhạc Thính Phong dán cằm lên vai Thanh Ti, thì thầm vào tai cô bé: “Cô bé ngốc, anh về rồi...”
Cả người Thanh Ti cứng đờ, sau đó ngay lập tức mềm lại, cô bé vặn vẹo muốn đứng lên.
Nhạc Thính Phong buông bàn tay đang chặn miệng Thanh Ti ra. Hai người rốt cuộc cũng nhìn vào mắt nhau, Thanh Ti nhìn thấy Nhạc Thính Phong thì ngày người, dường như cô bé đang xác nhận xem người đang đứng trước mặt cô bé có phải là Nhạc Thính Phong thật hay không.
Chờ đến khi cô bé xác nhận được rằng người đang đứng trước mặt cô bé đây thật sự là người cô bé ngày đêm mong nhớ thì Thanh Ti liền vươn cả hai tay ôm chầm lấy anh.
“Anh Thính Phong, thật sự là anh sao, đúng là anh rồi, đúng là anh, anh trở về rồi.”
Cô bé chia tay Nhạc Thính Phong đã hai tháng, mỗi ngày cô bé đều nhớ tới anh, lúc nào cũng hy vọng rằng ngày
mai khi thức dậy, cô bé mở mắt ra là anh đã trở lại rồi. Nhưng đã hai tháng qua, chưa một lần mong ước ấy trở thành hiện thực.
Giờ thì rốt cuộc anh cũng trở về rồi, tâm trí Thanh Ti vui mừng, bay bổng không yên, từ lông mày tới khóe mắt, tất cả đều tràn ngập nỗi vui mừng.
Nhạc Thính Phong đỡ lấy Thanh Ti, nhìn cô bé cười nói: “Đúng vậy, anh đã trở về”
Cậu biết rằng khi cậu trở về, Thanh Ti nhìn thấy cậu sẽ vô cùng vui vẻ.
Ôm Thanh Ti vào lòng, cảm giác trống vắng suốt hai tháng qua trong lòng Nhạc Thính Phong dần dần nguôi ngoại, cảm giác được về nhà thật tốt. Mặc kệ ở nơi chốn nào thì gia đình vẫn là nơi khiến cậu cảm thấy an tâm nhất.
Một giây trước Thanh Ti còn đang cao hứng vui vẻ thì giờ khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhó, cô bé nhíu mày nói: “Sao anh lại về muộn thế? Nếu anh không về thì em sẽ tức giận với anh đó!”
Nhạc Thính Phong nhéo chóp mũi Thanh Ti, cười nói: “Xin lỗi bé con, là anh không tốt, anh không về sớm hơn khiến tiểu công chúa nhà chúng ta phải chờ anh lâu thật lâu. Về sau anh sẽ không bao giờ như thế nữa, được không?”
Giọng nói của cậu dịu dàng đến nỗi chính bản thân cậu cũng không tin bản thân mình có thể nói ra được những lời như vậy.