Ấy vậy mà vẫn có vài cô gái giống như nữ sinh cầm loa thổ lộ với Nhạc Thính Phong vừa nãy lục tục tới, tất cả đều nói với cậu rằng, dù cậu có bạn gái hay không thì họ sẽ mãi mãi yêu cậu, không cần quan tâm có được đáp lại hay không.
Dì quản lý ký túc1xá muốn điên đầu luôn, sao mặt con gái bây giờ lại dày đến vậy chứ, người ta đã nói mình có bạn gái rồi, còn là bạn gái thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nhau nữa chứ. Vì cớ gì mà nguyên một đám cứ xông tới muốn làm tiểu tam chen vào là thế nào?
Một ngày8chạy ra chạy vào tới mười mấy lần, dù quản lý cũng thấy mệt mỏi, đành kiếm một bộ loa thật to và tự ghi âm một đoạn. Nếu có cô nữ sinh nào mò tới thì dì sẽ bật ghi âm lên luôn, không phải nói nhiều. Loa sẽ phát đoạn ghi âm mà dì đã thu dành cho2mấy cô gái kia, nội dung đại ý như sau: “Con người có mặt mũi đàng hoàng, cha mẹ cổ cho cô đi học là để học hành, không phải để cô học đi làm tiểu tam tiểu tứ làm thiếp cho người ta, cô không định để lại mặt mũi cho mình à...”
Còn nhiều lời nữa không kể hết4nổi, dù sao thì những lời của dì quản lý ký túc xá không hề khách khí với mấy cô nữ sinh kia chút nào.
Mấy cô gái nọ chỉ đành oán hận, chỉ có thể xám xịt rời đi.
Sau đó, bọn họ không địch lại được với sức chiến đấu của dì quản lý kí túc xá, kết quả, dưới lầu càng ngày càng yên tĩnh.
Ký túc xá nam của bọn họ rốt cuộc có thể ngủ trưa an ổn rồi.
Mấy người trong phòng ký túc xá của Nhạc Thính Phong còn khôi hài hơn, bọn họ tặng luồn di quản lý ký túc xá một lá cờ thi đua.
Chuyện này tuy rằng có hơi ầm ĩ một chút nhưng cũng chỉ là đoạn nhạc đệm trong cuộc sống sinh viên của bọn họ.
Sau chuyện này, cuộc sống của Nhạc Thính Phong đã bình yên một chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi chứ không phải là hoàn toàn yên ổn.
Có nữ sinh đã từ bỏ, những vẫn có những nữ sinh kiên trì không thôi.
Vẫn có người nhằm lúc cậu đi ăn mà chạy tới thổ lộ, cậu cũng vẫn tiếp tục nhận được quà tặng và thư tình như cũ.
Nhưng chí ít mấy chuyện này cũng được coi là bình thường, không phải là quấy rầy dày đặc như đợt trước nên Nhạc Thính Phong coi như chuyện này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Dù vậy, phòng bọn họ không hề cất tấm biểu ngữ và áp phích của Nhạc Thính Phong đi mà đối xử với chúng như quần áo bình thường, khi trời mưa hay gió lớn thì cất đi, trời đẹp lại lôi ra treo chỗ cũ.
Chuyện này thế mà lại trở thành một cảnh độc đáo của ký túc xá trong trường.
Bất cứ ai đi ngang qua phòng ký túc xá dưới lầu của bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn theo thói quen, nếu bọn họ thấy phòng Nhạc Thính Phong không treo đồ ra thì đồng nghĩa với việc hôm nay có mưa rồi, về phòng lấy ô thôi.
Đương nhiên đây là những chuyện về sau.
Sau khi Nhạc Thính Phong vào đại học, lượng kiến thức mà cậu tiếp thu cũng như những người mà cậu tiếp xúc đều hoàn toàn khác biệt với trước đây, nhưng cho dù cậu có làm bất kì việc gì thì cũng là người xuất sắc nhất.
Tuy hiện giờ thời gian tự do của Nhạc Thính Phong đã nhiều hơn hồi trung học rất nhiều, nhưng thời gian càng nhiều thì cảm giác muốn làm việc của cậu càng lớn, cái gì cậu cũng muốn thử, muốn làm... Cho nên ngày nào Nhạc Thính Phong cũng cảm thấy mình không có mấy thời gian dư giả.
Chính vì thế, đôi khi cậu lại vội vàng đến mức quên luôn một số chuyện vô cùng quan trọng.
Ví dụ như lần này, khi cậu nhận được điện thoại của Thanh Ti.
“Thanh Ti...” Nhạc Thính Phong bắt máy, nụ cười dịu dàng trên gương mặt không giấu đi đâu được.
Thanh Ti rầu rĩ không vui nói: “Anh, hai ngày nay anh không gọi điện cho em rồi đó, anh có biết không vậy?”
Nhạc Thính Phong sửng sốt một chút, vội nhìn lại lịch sử cuộc gọi, quả thực lần gần nhất cậu gọi cho Thanh Ti đã là hơn hơn ngày trước.
Cậu hoảng hốt, vội giải thích với cô bé: “Xin lỗi em, hai ngày nay anh bận quá nên quên mất thời gian. Thanh Ti... Em đừng giận anh nhé..”
Thanh Ti hơi tức giận, không đáp mà hỏi lại: “Anh, anh nói thật cho em biết, có phải là anh có bạn gái không? Mẹ nói là khi nam sinh lên đại học thì nhất định sẽ có bạn gái, khi đó, họ sẽ quên luôn thời gian, quên luôn những người xung quanh... Nếu vậy, chắc anh cũng như thế, phải không?