Nhạc Thính Phong sửng sốt, gần như trả lời ngay lập tức theo bản năng: “Làm gì có, sao anh có thể có bạn gái được chứ?”
Cậu hơi hoảng hốt, suy nghĩ của cậu bây giờ là muốn gặp Thanh Ti, sau đó nhanh chóng giải thích mọi chuyện rõ ràng để em ấy không hiểu lầm.
“Nhưng mẹ nói là anh đẹp trai ngời ngời, lại xuất sắc đến vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi anh... “
Nhạc Thính1Phong sốt ruột nói: “Thanh Ti, em... Em có biết rằng dù anh trai em có xuất sắc đến đầu thì cũng không thể trách anh được, đúng không? Hồi anh học trung học cũng có không ít người theo đuổi, nhưng mà anh chưa từng nhận lời bất cứ ai, lên đại học cũng vậy, anh không nghĩ đến mấy chuyện yêu đương đó, với anh, chỉ có việc học, tiếp thu tri thức mới là chuyện quan trọng hơn nhiều,8huống chi, chuyện này anh cần gì phải lừa em chứ?”
Nhạc Thính Phong nói rất nhanh, rất gấp gáp, cậu còn lo rằng Thanh Ti sẽ không tin mình.
Trong khi đó, ở đầu dây bên kia, Thanh Ti đã nhoẻn miệng cười: “Vâng... vậy em sẽ tin tưởng anh”
“Hai ngày nữa là tới cuối tuần, khi đó anh sẽ về nhà, em ở nhà chờ anh”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Tiểu Ái lập tức quay sang hỏi Thanh Ti: “Thanh Ti, thế nào rồi,2Nhạc Thính Phong có giải thích rõ ràng với con không?”
Hai ngày nay Nhạc Thính Phong không hề liên lạc gì với Thanh Ti, cả Tiểu Ái và Du Dực đều lo lắng, không biết liệu có phải Nhạc Thính Phong đã yêu đương ai đó trong khi đi học đại học không.
Đã là con trai thì giờ cũng đến tuổi có mối tình đầu rồi, trước kia khi thằng bé học trung học, trường học quản chế nghiêm khắc không nói4làm gì, sau ba năm gian nan, vất vả, cuối cùng cũng vào được đại học, khi ấy khác nào chim sổ lồng, tất cả đều không ngừng khám phá những điều mới mẻ.
Hơn nữa Nhạc Thính Phong lại vừa xuất sắc, vừa đẹp trai như vậy, đảm bảo sẽ khiến một hàng dài cô gái bị mê hoặc
Tiểu Ái lo cậu con rể nuôi từ bé của mình bị con gái nhà người ta nửa đường nẫng mất nên mới tác động để Thanh Ti nhanh chóng gọi điện thoại cho Nhạc Thính Phong.
Thanh Ti ngẩng mặt lên, cười tươi rói và nói: “Anh nói anh không có bạn gái, anh sẽ không yêu đương đầu, anh ấy nhất định sẽ không lừa con”
Tiểu Ái nhìn gương mặt ngây thơ cùng nụ cười khờ dại của con gái mình mà lắc đầu, con bé này giờ còn biết cái gì nữa đây, nó hết mực tin tưởng Nhạc Thính Phong như vậy cơ mà, nếu sau này con bé thật sự thành đối với Nhạc Thính Phong thì bà mẹ già như cô đảm bảo sẽ bị cô bé vứt ra sau đầu rồi.
Nhưng mà nghe thì có vẻ như Thính Phong chưa yêu đương bậy bạ với cô bé nào cả, ấy cũng là chuyện tốt. Điều này chứng tỏ mắt nhìn con rể của cô không sai chút nào.
Cùng lúc đó, tại ký túc xá, Nhạc Thính Phong buông điện thoại, quay đầu nhìn ba tên còn lại trong phòng, cả ba đều đang nhìn cậu với ánh mắt phát sáng.
“Trùng hợp chưa... Có phải Tiểu Thanh Ti nhà cậu gọi tới không?”
“Chắc chắn 100%, mấy cậu nhìn đi, nhìn bộ dạng sốt ruột của Nhạc đại thần khi nói chuyện điện thoại đi, các cậu đã từng thấy đại thần biểu hiện như thế bao giờ chưa?”.
Nhạc Thính Phong không thèm để ý đến mấy người đó, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu các cậu đem tâm tư hóng hớt này vào chuyện tìm bạn gái thì đảm bảo giờ đã thoát kiếp FA rồi đó”
Một cậu bạn cùng phòng bèn giả vờ giả vịt nâng tay thành hình Lan Hoa Chỉ, đổi giọng the thé, giả vờ giận dỗi nói: “Không đâu, tớ đây không có hứng thú với con gái, hiện giờ... Tớ chỉ có hứng thú với một mình cậu thôi”
“Cút, ông đây đạp chết cậu bây giờ!”
Khắp phòng ký túc xá lý vang lên một trận cười ha hả.
Ầm ĩ một lúc, có người đề nghị: “Cuối tuần này chúng ta ra ngoài chơi điện tử đi, mạng trong trường chậm như rùa bò, không chịu được.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Tớ không đi đâu, cuối tuần này tớ phải về nhà”
Lộ Tu Triệt bỗng nhớ ra: “Ừ nhỉ, đúng rồi, tớ vừa nhớ ra, cuối tuần này là đầy tháng em trai cậu, tớ cũng phải tham gia mới được”
Lộ Tu Triệt vừa dứt lời, một cậu bạn trong phòng ngạc nhiên hỏi lại: “Thật ư? Lão đại, cậu có em trai tuần này mới đầy tháng thật ư? Vậy không phải là hai anh em cách nhau qua xa sao...”