Người còn lại đáp lời: “Thế đã là gì, cũng chỉ cách có mười mấy tuổi chứ mấy, tớ kể cậu nghe, tớ còn một người cậu còn nhỏ hơn tớ cả chục tuổi đó, còn là cậu ruột đấy...”
Câu chuyện lại chuyển sang một chủ đề khác.
Buổi tối, cả đám1tới thư viện học.
Lộ Tu Triệt quay sang nói: “Cậu không biết chứ, lúc cậu lo lắng Thanh Ti hiểu lầm cậu có bạn gái, bộ dạng sốt ruột lúc ấy của cậu, hà hà... Thật sự khiến người ta...”
Nhạc Thính Phong đang xem một quyển sách về động lực học,8thuận miệng trả lời: “Tớ lo em ấy nghĩ rằng tớ lừa em ấy thôi.”
“Chỉ như vậy thôi sao?”
“Đương nhiên...”
“Tớ nghĩ, không đơn giản thế đâu.”
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu: “Vậy cậu nghĩ... Còn gì nữa?”
Lộ Tu Triệt cười cười: “Nhạc Thính Phong ơi Nhạc Thính Phong, thật là uổng cho2chỉ số thông minh cao đến dọa người của cậu, chậc chậc... Đúng thật là, Thượng đế mở cho cậu một cánh cửa, đương nhiên sẽ đóng lại một cánh cửa khác trước mặt cậu rồi. Cậu như thế này khiến tâm hồn mong manh của tớ cảm thấy được an4ủi phần nào”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Nếu Thượng để biết cậu nói mấy lời nhảm nhí này, có lẽ sẽ hiện hình trực tiếp bóp chết cậu luôn đó!...”
“Này này này, đừng rủa tớ như vậy chứ, đừng...”
Nhạc Thính Phong không thèm để ý đến cậu ta nữa, nhưng đọc thêm được hai trang, cậu bỗng nhiên không thể nghĩ được gì nữa, trong đầu cứ văng vẳng câu nói vừa rồi của Lộ Tu Triệt.
Không lẽ ngoài việc cậu lo lắng Thanh Ti nghĩ rằng cậu lừa dối em ấy thì còn có điều gì đó ẩn giấu nữa sao?
Nhạc Thính Phong quay sang nhìn Lộ Tu Triệt, tên nhóc này lại ngủ gà ngủ gật rồi.
Vì thế, một đạp nhẹ nhàng tìm đến chân Lộ Tu Triệt...
Đầy tháng con trai, Hạ An Lan cũng không mời bạn bè gì tới, dù sao khi lên tới vị trí này của anh thì làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải cẩn thận, nếu không để người khác nắm được nhược điểm thì không phải chuyện nhỏ.
Hơn nữa, gia đình Hạ An Lan đều cảm thấy chuyện đầy tháng của con trẻ chỉ cần người nhà quây quần với nhau, mời thêm vài người bạn thâm giao cùng nhau tổ chức bữa cơm thân mật là được rồi.
Người nhà họ Tô đã tới thủ đô từ hai ngày trước, tâm tình của hai ông bà họ Tô vô cùng kích động, nếu không phải mọi người trong nhà ngăn cản thì bọn họ đã tới đây từ sáng sớm rồi.
Tuy bọn họ biết rằng Hạ gia đối xử với Tô Ngưng Mi rất tốt. Nhưng trong lòng cả hai đều nghĩ rằng nếu con bé có thể sinh một đứa trẻ, không quan trọng là nam hay nữ thì ngày tháng của nó ở nhà họ Hạ càng suôn sẻ hơn.
Giờ tâm nguyện của hai ông bà rốt cuộc cũng thành hiện thực, hai người cùng con dâu và một đàn cháu chắt mang theo rất nhiều lễ vật tới nhà họ Hạ.
Sau khi khai tiệc, Hạ An Lan mới tuyên bố tên của bé con, tên của bé là Hạ Lâm Phong.
Anh nói tên này được đặt theo tên của Nhạc Thính Phong, nghe là biết anh em ruột rồi.
Nhạc Thính Phong không nhịn được mà xoay người xem thường, còn nói thế nữa, chú thuận miệng đặt luôn như vậy thì có.
Lúc đó, Nhạc Thính Phong lại thấy có chút đồng tình với cậu em trai nhỏ của mình.
Tô Ngưng Mi ôm bé con đã được ăn no ra gặp mọi người, ông bà Tô kích động đến nỗi hai mắt đỏ ửng, run run muốn khóc, cảm giác khác hẳn với khi nhìn thấy mấy đứa cháu khác của họ.
Náo nhiệt cả một ngày rồi trong nhà mới yên tĩnh lại.
Buổi tối, Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti lên sân thượng ngắm sao.
Thanh Ti ôm một hộp anh đào, hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh, anh định bao giờ thì tìm bạn gái thế?”
Nhạc Thính Phong giật mình, quay sang nhìn cô bé: “Anh nhất định phải tìm bạn gái sao?”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của Thanh Ti trông thật dịu dàng.
Nhạc Thính Phong giật mình phát hiện ra, chỉ trong một tháng ngắn ngủi không gặp, cô nhóc này lại xinh đẹp lên rội.
Thanh Ti nhét một quả anh đào vào miệng: “Nhưng ai cũng phải có bạn gái mà... Cậu bạn ngồi cùng bàn em cũng đã có bạn gái rồi đó...”
Cô bé cúi đầu muốn nhả hạt anh đào ra, Nhạc Thính Phong liền đưa tay ra đỡ.
Thanh Ti cười hắc hắc, cứ thế liền nhả hạt anh đào vào lòng bàn tay cậu.