Ở độ tuổi này của ông chắc là đã kết hôn, có vợ con rồi, mà
cho dù chưa có vợ con thì ông vẫn còn cha mẹ chứ!”
Luật sư Triệu run bắn cả người nói: “Không, không...Tôi biết rồi, tôi hiểu rồi. Cậu yên tâm. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ không nói những lời dư thừa... Tôi sẽ không để anh Yến giành được quyền nuôi con, cũng không để cậu ấy tiếp tục... tiếp tục bôi nhọ cô Nhiếp”
“Biết thì tốt, có điều đối với ông, tôi vẫn không yên tâm.”
Du Dực lấy ra một viên thuốc màu trắng từ trong túi, bóp chặt cằm luật sư Triệu, nhét vào trong miệng ông ta.
Du Dực ra tay nhanh đến nỗi luật sư Triệu vẫn chưa kịp phản ứng thì viên thuốc đã lăn vào đến cổ họng ông ta rồi trôi tuột xuống dưới.
Luật sư Triệu ôm cổ ho khan, ông ta biết viên thuốc kia chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì, ông ta muốn ho ra nhưng thuốc đã trôi xuống bụng rồi, đâu thể ho ra được nữa.
Ông ta nghe thấy giọng nói của Du Dực: “Để để phòng ông lại giở trò, ông tạm thời chịu khó. Đợi khi chuyện người phụ nữ của tôi ly hôn với Yến Tùng Nam trở thành sự thật, cầm được giấy chứng nhận ly hôn, tôi sẽ cho ông thuốc giải. Nếu như ông không tin độc tính của thuốc độc này, vậy ông. Ông có thể thử Xem, dù sao tôi cũng không hề gì, người bị thủng dạ dày cũng không phải là tôi."
Yến Tùng Nam nghĩ thầm, “Mẹ kiếp!!!”, tên gian phu này thực sự quá ác độc, tuy rằng thủ đoạn đơn giản thô bạo, nhưng mà hắn thích.
Người như thế mới có thể trừng trị một lũ súc sinh Diệp gia kia.
Yến Tùng Nam luôn mồm nói: “Đại ca yên tâm, luật sư Triệu nhất định sẽ làm theo lời anh nói, nhất định... luật sư Triệu, ông nói có đúng không?”
Luật sư Triệu gật đầu: “Đúng, đúng. Tất cả tôi sẽ làm theo... lời cậu nói...”
“Vậy thì nhớ kỹ lời hai người đã nói”
Du Dực bỏ lại câu nói rồi mới rời đi, ra khỏi cửa anh nhếch môi.
Trên đời này không có cái gì không giải quyết được bằng nắm đấm.
Càng đơn giản, càng thô bạo, thì càng có hiệu quả.
Sau khi Du Dực rời đi, Yến Tùng Nam vội vàng rót một cốc nước: “Luật sư Triệu, thế nào rồi? Nào uống ngụm nước đi.”
Luật sư Triệu uống một ngụm nước xong, nói: “Anh Yến, tôi thực lòng cảm ơn anh, nếu như hôm nay không có anh, e rằng tôi thực sự phải chết ở đây rồi.”
“Ôi, đừng cảm ơn nữa. Tôi cũng không hoàn toàn vì ông, tôi cũng là vì bản thân tôi nữa. Nếu như anh ta giết ông, ông cho rằng tôi có thể chạy đi đâu. Hơn nữa, ông là người bác cả phái đến giúp tôi, nếu như có thể giúp đỡ cứu mạng ông, tôi nhất định phải giúp. Dẫu sao, mạng người quan trọng, những cái khác,ài...”
Yến Tùng Nam thở dài một tiếng, lời còn lại, cho dù hắn ta không nói, luật sư Triệu cũng có thể hiểu.
“Cảm ơn chú em. Sau này, nếu như có việc gì cần đến tôi thì cứ nói.”
“Chúng ta cũng đừng khách sáo nữa, vụ ly hôn ngày hôm này.ài. Xem ra, chỉ có thể làm theo lời anh ta thôi, tôi thật không biết lúc quay về làm sao ăn nói với bác cả đây”
Yến Tùng Nam tỏ vẻ buồn rầu, luật sư Triệu nói: “Chú yên tâm. Quay về tôi sẽ nói rõ với ông chủ Diệp, ai trong chúng ta cũng không ngờ tới người đó lại sẽ độc ác tàn nhẫn như vậy, ở tòa án cũng dám động thủ”
“Ai nói không dám chứ. Tên gian phu đó dám ban đêm lẻn vào Diệp gia, động thủ với bác cả, thì càng dám ra tay với chúng ta ở đây.”
Hai người sụt sịt một hồi, luật sư Triệu nói: “Đúng là ủy khuất cho chú em, vì cứu tôi lại phải quỳ gối trước tên tiểu tử đó, ơn cứu mạng không gì báo đáp được”
Yến Tùng Nam xua tay, vô cùng rộng lượng nói: “Không có gì quan trọng hơn mạng người, chỉ là quỳ một chút thôi mà. Không có gì, luật sư Triệu, ông không cần quá để tâm.”