Thanh Ti nói: “Đúng là khi có anh ở nhà, em quá là nhàn hạ luôn ấy”
Nhạc Thính Phong cốc trán Thanh Ti: “Em đừng nghe người khác nói bừa, họ là họ, anh là anh, anh sẽ không có bạn gái, em phải tin anh, nhớ chưa?”
“Vâng, em tin anh”
Nhạc Thính Phong hỏi Thanh Ti: “Vậy còn em... Gần đây em đi học thế nào?”
“Vâng, không có vấn đề gì ạ, mặc dù chuyện học khá bận rộn nhưng không sao cả, em vẫn theo được.”
“Em không cần phải quá1hà khắc với bản thân trong chuyện học hành, cái gì không hiểu, khi anh về sẽ giúp em bổ túc lại, em đi học chỉ cần cố gắng để bản thân được vui vẻ, hài lòng là được, thành tích ra sao không quan trọng”
Thanh Ti nở nụ cười: “Anh, anh nói dễ nghe thật đó, anh nhà người ta thì lúc nào cũng muốn em gái mình có thể chú tâm vào học hành, phải học thật giỏi...”
“Đó là nhà người ta, còn anh, anh chỉ hy vọng em8được bình an, vui vẻ thôi.”
Thanh Ti cười khanh khách nói: “Bản thân anh là học bá rồi nên không lo lắng gì hết đúng không?”
Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti: “Em không cần lo lắng, nhà mình không cần em phải thành học bá đâu.”
Tiểu Ái đi lên định gọi hai đứa bé xuống ăn hoa quả, thấy Nhạc Thính Phong dịu dàng trò chuyện với Thanh Ti, ánh mắt vô cùng nhu hòa thì dừng lại, lặng lẽ xoay người xuống nhà.
Buổi tối cô nói với Du Dực:2“Em nghĩ là Thính Phong không chạy nổi đâu anh”
Du Dực mờ mịt hỏi lại: “Cái gì cơ? Thằng bé chạy đi đâu?”
“Ý em là, Thính Phong nhất định sẽ không chạy đi làm con rể nhà khác đâu.”
Du Dực tò mò: “Làm sao em có thể chắc chắn như vậy được chứ?”
“Em thấy ánh mắt Thính Phong khi chăm sóc Thanh Ti, ánh mắt ấy chắc chắn là tình yêu, không phải nghi ngờ gì nữa cả.”
“Thật à?”
“Chắc chắn, em không nhìn nhầm đầu, chúng ta rốt cuộc cũng có4thể yên tâm rồi”
Du Dực sờ cằm: “Yêu ư? Nhóc con đó biết cái gì gọi là yêu sao? Sao anh lại thấy hình như bản thân thằng bé cũng chưa nghĩ thống là sao nhỉ?”
“Không thông thì không thông, nhưng tình yêu chính là tình yêu, đến lúc thằng bé thông suốt rồi thì tự nhiên sẽ hiểu được thôi...”
Nhạc Thính Phong đang lăn qua lộn lại trong phòng.
Tối nay, lúc ở sân thượng, cậu hỏi thăm tình hình học tập của Thanh Ti rồi thuận miệng hỏi han xem gần đây có tên nào dám quấy rầy em ấy không.
Kết quả là Thanh Ti nói rằng vẫn có đều đều.
Ngày nào cổ bẻ cũng nhận được thư tình nhưng cô bé không hề để ý.
Nhạc Thính Phong lúc ấy rất rất mất hứng. Một đám trẻ con ba tuổi ranh, học không học mà suốt ngày nghĩ đến theo đuổi con gái nhà người ta là thế nào? Nếu đám này mà học cùng trung học với cậu thì đảm bảo cậu sẽ chạy tới đánh người cho mà xem. Nhưng giờ trường đại học của cậu lại cách trường trung học của Thanh Ti khá xa, cậu cũng không có cách nào đi dằn mặt mấy tên đó cả.
Nhạc Thính Phong quyết định nhanh chóng tẩy não Thanh Ti để cô bé có thể kiên quyết một lòng nói không với yêu đương.
Lúc ấy cậu mới nói với Thanh Ti: “Em đừng để bị mấy tên nhóc đó lừa, toàn một đám trẻ con, biết cái gì đến yêu với đường mà nói chứ?”
Thanh Ti cười cười: “Nói cứ như giờ anh biết thế nào là yêu đương ấy nhỉ?
Cậu lại trở mình, cuối cùng vẫn quyết định một việc.
Vì thế, không tới hai ngày sau, Nhạc Thính Phong quả thật trốn học để tới trường của Thanh Ti một chuyến.
Đúng lúc tan học, có một nam sinh chạy tới đưa thư tình cho Thanh Ti.
Thanh Ti còn chưa đưa tay nhận, Nhạc Thính Phong nóng mặt đi qua, cầm luồn lá thư của tên nhóc kia.
“Còn nhỏ mà không chịu học hành, tôi nghĩ tôi phải gọi phụ huynh của cậu mới được”