“Anh...” Thanh Ti kinh ngạc khi nhìn thấy Nhạc Thính Phong.
Nam sinh kia giật mình, xoay người lại nhìn thấy Nhạc Thính Phong thì sợ tới mức mặt mũi
trắng bệch.
Cậu ta1liên tục lui về phía sau vài bước, thậm chí đến nói chuyện cũng lắp bắp: “Em... em... em... “Tên cậu là gì? Học lớp nào?” Nhạc Thính Phong hỏi.
“Em... em...8“Cậu ta sợ tới mức nói không nên lời.
Thanh Ti đứng cạnh đó vừa nhìn vừa tủm tỉm cười: “Được rồi, anh à, anh để cho cậu ta đi đi...”
“Không được,2bản thân cậu ta không học không hành gì thì không nói, nhưng cậu ta lại ảnh hưởng tới việc học của em. Làm gì có chuyện đơn giản như vậy4chứ? Anh phải tìm giáo viên chủ nhiệm lớp cậu ta, để họ gọi ba mẹ của cậu ta tới?
“Đừng... Đừng... Xin anh đừng làm thế! Về sau... Về sau em không dám nữa... Em không dám! Xin anh đừng gọi cho ba mẹ em tới..” Cậu nhóc kia sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, không ngừng xin Nhạc Thính Phong tha cho mình.
Thanh Ti níu tay Nhạc Thính Phong: “Được rồi được rồi, cậu đi đi, về sau cậu đừng tới tìm tôi nữa, anh của tôi là người nói được làm được, về sau nếu cậu còn dám đến quấy rầy tối thì anh tôi nhất định sẽ...”
“Tôi sẽ mang thư tình do cậu viết tới tận nhà cậu đó” Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói
“Vâng vâng, không có lần sau đâu ạ, không có đâu... Cảm ơn anh, cảm ơn... Em đi ngay đây”
Cậu ta sợ hãi xoay người chạy trối chết.
Nhạc Thính Phong hừ lạnh một tiếng.
Thanh Ti ngẩng đầu cười hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây thế?”
Nhạc Thính Phong khinh bỉ nói: “Loại đàn ông con trai nhát như cáy thế này, không hề có tí trách nhiệm hay bản lĩnh nào cả, về sau em không cần để ý đến cậu ta nữa. Nếu em thực sự ở bên cậu ta thì một khi xảy ra chuyện, cậu ta chắc chắn sẽ bỏ rơi em để chạy thoát thân một mình”
Thanh Ti liên tục gật đầu: “Vâng, em biết mà, anh yên tâm đi, em còn lâu mới thích người như cậu ta, ánh mắt em không kém thế đâu!”
Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti: “Tiếp theo là môn gì?”
“Anh định bảo em trốn học a?”
Nhạc Thính Phong còn chưa nói gì, Thanh Ti đã gật đầu ngay tắp lự: “Vâng vâng, được ạ”
Nhạc Thính Phong sửng sốt rồi chỉ cười, xoa đầu Thanh Ti: “Vậy ta đi thôi”.
Thanh Ti quay lại thu dọn sách vở để đi, mấy cô bé cùng lớp Thanh Ti đã nhìn thấy Nhạc Thính Phong từ nãy, tất cả đều bày ra vẻ mặt mê trai nhìn cậu chăm chú. Thanh Ti vừa trở lại, cả đám liền chạy tới níu tay cô.
“Anh trai cậu thật sự quá soái, quá đẹp trai, đẹp trai siêu cấp, vô địch thiên hạ, vượt xa toàn bộ nam sinh trường chúng ta! Vậy... Thanh Ti, anh trai cậu có bạn gái chưa?”
“Đúng rồi, anh trai cậu có bạn gái chưa thế: Cậu thấy... tớ có chút hy vọng nào không?”
“Cậu mơ tưởng vừa thổi, người có hy vọng là tớ đây này!”
Thanh Ti cười nói: “Các cậu đều không còn hy vọng nữa rồi, anh tớ... có bạn gái rồi.”
Các nữ sinh đồng loạt kêu rên thảm thiết.
“Đúng vậy, nam sinh đẹp trai như thế, phong độ như thế mà chưa có bạn gái là chuyện bất khả thi rồi”
“Vậy là tớ không còn hy vọng gì rồi... Huhuhuhu...”
Thanh Ti chạy vội khỏi lớp, lôi kéo Nhạc Thính Phong tới gặp giáo viên chủ nhiệm của cô bé để xin phép.
“Anh, anh đi xin phép cho em đi”
Xin phép xong xuôi, Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong, nói: “Vừa nãy bọn họ hỏi em xem anh có bạn gái chưa, em đó anh biết em đã trả lời thế nào?”
“Vậy em đã nói thế nào?”
Thanh Ti lắc lắc đầu, nháy mắt: “Em nói, bọn họ đừng hy vọng nữa... Anh đã có bạn gái rồi”
“Em không thích mấy cô bạn đó sao?”
Thanh Ti lắc đầu: “Không phải, em thích bọn họ khi bọn họ là bạn cùng lớp với em, nhưng mà... nếu để bọn họ làm bạn gái của anh thì em không thích”