Thanh Ti tiếp tục hỏi: “Em còn nghe nói, anh còn có ảnh chụp nữa cơ mà?”
Nhạc Thính Phong sở mũi: “Cái đó... Đó là ảnh chụp của anh và em”
Thanh Ti lập tức cười tươi: “À à, em hiểu rồi. Vậy là... anh không nói cho em biết liền lấy ảnh chụp của em ra1rồi nói với người khác rằng em là bạn gái của anh, cứ thế là lừa người ta?”
Nhạc Thính Phong thấy vậy thì vội vàng, “Em... em không thích sao? Vậy... sau anh không dùng nữa.”
Thanh Ti nghiêng đầu hỏi: “Không lấy ảnh chụp của em thì anh định dùng ảnh của ai?”
Nhạc Thính Phong nhất8thời không biết nên trả lời ra sao, cậu cảm thấy hình như hôm nay Thanh Ti có gì đó không đúng lắm, cậu cảm thấy nếu hôm nay mình nói sai nửa lời thì đảm bảo là sẽ rất thảm.
“Anh... anh không dùng ảnh của ai hết.”
Thanh Ti lại hỏi: “Vậy nếu anh không dùng2ảnh của em nữa, mấy cô gái khác lại tới theo đuổi anh thì anh làm sao? Anh sẽ nhận lời họ hả?”
Nhạc Thính Phong nghĩ nghĩ rồi nói: “Đương nhiên anh sẽ không nhận lời rồi, tuy là sẽ hơi phiền một chút, nhưng... anh không để để em không vui được”
Thanh Ti cong môi:4“Mấy ảnh đó không dùng được”
Trong lòng Nhạc Thính Phong cảm thấy có chút khổ sở, quả nhiên Thanh Ti không thích cậu nói với người ngoài rằng em ấy là bạn gái của cậu.
Bỗng nhiên Thanh Ti lại nói tiếp: “Cho nên phải chụp ảnh mới, bằng không người khác cũng không tin”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc ngẩng đầu.
Thanh Ti tiến đến trước mặt Nhạc Thính Phong, nói: “Anh, anh cúi đầu xuống”
Nhạc Thính Phong cúi đầu, Thanh Ti kiễng mũi chân thơm một cái lên má Nhạc Thính Phong, sau đó lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc kia của hai người.
Nhạc Thính Phong sửng sốt, cả người ngây dại.
Thanh Ti mở ảnh chụp ra xem lại rồi gật đầu: “Được rồi, chụp thế này mới đẹp chứ, mặc dù anh hơi ngấy người rồi. Nào, chụp lại hai tấm nữa nào!”
Nhạc Thính Phong: “Thanh Ti..”
Thanh Ti vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Anh, anh xoay người, cúi thấp người xuống một chút”
Nhạc Thính Phong xoay người, Thanh Ti vươn tay ôm cổ cậu, tay còn lại cầm điện thoại nháy vài tấm.
Chụp ảnh xong, Thanh Ti hài lòng cất điện toại, nói: “Sau khi về trường, anh thay ảnh khác đi.” “Ừ, được”
Nhạc Thính Phong còn đang ngây ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn giảo hoạt của Thanh Ti lại cười cười.
***
Nhạc Thính Phong cũng rất nghe lời, sau khi quay lại trường học liền đem bức ảnh thân mật của cậu và Thanh Ti thay cho tấm đang ở ngoài ban công.
Tuy chỉ là hôn nhẹ, thậm chí chỉ là thơm má, nhưng đối với hình tượng nam thần cao ngạo, lạnh lùng của Nhạc Thính Phong thì đây thực sự là chuyện có một không hai.
Những người vốn còn đang nghi ngờ Nhạc Thính Phong lừa gạt bọn họ liền nhận ra đây là sự thật.
Người ta thật sự đã có bạn gái từ lâu rồi.
Buổi tối Lộ Tu Triệt hỏi Nhạc Thính Phong: Cậu và Thanh Ti đã... thật sự... đã...”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Thật sự cái gì?”
“Thật sự cái kia ấy...”
“Cậu nói gì thì nói thẳng ra có được không?”
Lộ Tu Triệt vô trán: “Cậu đó... Tớ không để ý tới cậu nữa!”
“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
“Không có gì, cậu đi đi, tớ đi ngủ”
Nhạc Thính Phong nằm ở trên giường nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, Lộ Tu Triệt rốt cuộc định nói cậu với Thanh Ti làm sao?
Một đêm này Nhạc Thính Phong ngủ không được yên, trời gần sáng mới mơ màng ngủ được một chút. Cậu còn nằm mơ thấy Thanh Ti dẫn một tên nhóc tới trước mặt cậu nói: “Anh, em có bạn trai rồi!”