Ngay cả năm đó khi bố mẹ hắn qua đời,
cô ở nhà giúp hắn lo ma chay cho họ, biết rõ là cô không có tiền, cô khó xử, nhưng hắn vẫn là không hề giúp cô gánh vác được một nửa phần trách nhiệm nào.
Thật ra, so với Diệp Linh Chi thì Nhiếp Thu Sính hơn cô ta rất nhiều, nhiều đến không biết bao nhiêu lần, cô... là một người phụ nữ tốt.
Đáng tiếc, bản thân hắn đã bỏ lỡ mất rồi.
Đến bây giờ, Yến Tùng Nam nghĩ lại trong lòng chợt xuất hiện một sự khó chịu không thể nào nói thành lời.
Nếu như không phải trải qua những thất bại ở Diệp gia, nếu như không phải hắn bị Diệp gia hại đến không làm đàn ông được thì có lẽ vĩnh viễn hắn cũng sẽ không biết nghĩ cho Nhiếp Thu Sính.
Trong lòng Yến Tùng Nam rất hối hận, thế nhưng, hắn biết dù có hối hận cũng không thể làm được gì nữa rồi.
Kể từ ngày hôm qua sau khi trở về Diệp gia, bị Diệp Linh Chi sai bảo như một con chó, không có địa vị, không có danh dự, bị tất cả mọi người của Diệp gia chà đạp khinh thường, Yến Tùng Nam ngược lại không còn hận Nhiếp Thu Sính và Du Dực nữa, cô bỏ đi... đối với bản thân cô mà nói là một chuyện tốt.
Yến Tùng Nam đang trong trạng thái xúc động thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi chói tai của Diệp Linh Chi: “Anh đang làm cái quái gì thế? Còn không mau lăn ra đây, bác tìm anh có việc.”
Yên Tùng Nam bị tiếng gọi đó làm cho giật mình, sự thù ghét Diệp gia trong lòng trong phút chốc lại dâng lên, hắn nói: “U, anh ra đây...”
Hắn mở cửa phòng vệ sinh bước ra ngoài, trong đầu vẫn nghĩ về một việc, lúc nãy hắn nghe thấy Nhiếp Thu Sính gọi người đàn ông đó là gì?
Du Dực? Hay là Hữu Nghị?
Bỏ đi, dù là gì thì người đàn ông đó đúng là có năng lực, anh ta có thể đối phó với Diệp gia!
Từ lúc quyết định sẽ đi cùng Du Dực, Nhiếp Thu Sính liền bắt đầu chuẩn bị, thu dọn hành lý.
Cô nhìn một lượt đồ đạc trong nhà, luôn cảm thấy cái này phải mang đi, cái kia cũng phải mang đi, cuối cùng thu dọn xong, cô thật sự muốn chuyển toàn bộ căn nhà này đi cùng.
Du Dực nhìn thấy mặt Nhiếp Thu Sính đầy vẻ phiền não, “Sao thế?”
Nhiếp Thu Sính nhíu mày nói: “Mọi thứ trong nhà em đều muốn mang theo làm sao bây giờ?”
Trong nhà có rất nhiều đồ đạc, đều là do Nhiếp Thu Sính tự tay bố trí sắp xếp.
Tuy đây chỉ là nơi ở tạm thời, thế nhưng, nơi này đối với Nhiếp Thu Sính mà nói thật sự là một mái nhà có ý nghĩa thực sự, nơi này chính là nơi khiến cô cảm thấy hạnh phúc nhất từ khi sinh ra, khiến cô vui vẻ trong suốt những ngày tháng ở đây, cô không nỡ rời xa nơi đây.
Du Dực khẽ vuốt gọn lọn tóc mái trên trán cô, “Vậy thì đều mang theo hết, chọn những đồ cần dùng trước, những thứ còn lại anh sẽ nghĩ cách mang đi sau!”
Nhiếp Thu Sính lắc đầu, “Bỏ đi, đừng thêm phiền phức làm gì, nhiều đồ thế này, nếu mang đi thì quá phiền phức.”
Du Dực không nói gì thêm mà nhẹ nhàng xoa Xoa mũi của cô.
Buổi tối, anh đi tìm huyện trưởng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Căn nhà đó, tôi không muốn sau khi chúng tôi rời đi, vẫn còn người nào khác đến ở”
“Đương nhiên, đương nhiên, đó là nhà của anh, sau này muốn đến lúc nào thì đến, đó là căn hộ của anh.”
“Cám ơn”
Căn nhà đó, đừng nói là Nhiếp Thu Sính, đến anh cũng không nỡ rời xa, đó là ngôi nhà thực sự đầu tiên của Nhiếp Thu Sính, há chẳng phải là của anh sao.
Đến khi anh từ nhà huyện trưởng bước ra, kết quả không cẩn thận nhìn thấy Sở Yêu đang vừa kéo theo cô con gái bảo bối của anh vừa nói chuyện.
Nhìn Sở Yêu kéo tay Thanh Ti, anh rất muốn phế luôn cái móng vuốt của thằng ranh đó.
Tiến lại gần, anh nghe thấy Sở Yêu quyến luyến không nỡ rời xa nói: “Tớ nghe nói, cậu sắp chuyển đi rồi...”
“U, chiều ngày mai ba mình sẽ dẫn mình và mẹ rời khỏi đây” “Vậy cậu có còn quay lại đây nữa không?”
Thanh Ti lắc đầu: “Không biết nữa...”
Sở Yêu khịt khịt mũi rồi đột nhiên ôm Thanh Ti: “Thanh Ti, tớ không nỡ xa cậu, tớ thích cậu.”
Du Dực nghe đến đây liền giật mình, thằng nhóc thối, còn nhỏ thế này mà đã biết giở trò lưu manh...