Nhiếp Thu Sính vừa cười vừa nói, biểu
cảm vẫn dịu dàng như lúc nãy, nhưng
trong lời nói không có nửa phần khách khí, ánh mắt cũng không ôn hòa, dịu dàng như lúc trước, thêm vài phần mạnh mẽ, khi nhìn cô gái kia, gương mặt không để lộ một chút tình cảm nào.
Nhiếp Thu Sính cực kỳ chướng mắt cô gái trước mặt.
Một cô gái biết rõ đối phương đã “kết hôn”, lại còn cố đi đến tiếp cận, định không kiêng nể ai dụ dỗ đàn ông của người khác. Nhân phẩm của loại người như vậy, thực sự đã nát đến cùng cực rồi. Tất nhiên, cô với Du Dực chưa kết hôn, thế nhưng người ngoài không ai biết.
Vả lại, hiện giờ Nhiếp Thu Sính chỉ muốn gào âm lên, ai là chị dâu của cô, cô gọi ai là chị dâu vậy hả?
Đừng tưởng rằng cô không biết được ý đồ đen tối của cô ta, chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở cô, chị đã nhiều tuổi rồi” mà thôi.
Cô gái đó không hề che đậy một chút tâm tư nào của mình đối với Du Dực, lại còn dám vô liêm sỉ chạy đến đây nói trước mặt cô những lời này. Nhiếp Thu Sính cảm thấy bản thân nếu còn tiếp tục không cho cô ta biết tay thì quả đúng là bị biến thành bao cát để người ta mặc sức đánh đấm, bắt nạt.
Câu nói này của Nhiếp Thu Sính khiến những người có mặt ở đó đều sững sờ.
Du Dực vui mừng nhìn cô, kích động đến rất muốn ôm lấy cô ngay lúc này, hôn một cái thật mạnh.
Được thừa nhận rồi, được thừa nhận rồi, Nhiếp Thu Sính thừa nhận anh rồi, lại còn nói một cách đường hoàng như thế nữa.
Người đàn ông của tôi, câu nói này thật dễ nghe, rất muốn nghe thêm lần nữa.
Thanh Ti cũng hơi kinh ngạc, mẹ giận rồi, rất hiếm khi thấy bộ dạng giận dữ của mẹ như thế này.
Còn cô gái đó, căn bản không thể ngờ được, Nhiếp Thu Sính lại nói thẳng khiến cô ta mất mặt như vậy, cự tuyệt một cách thẳng thừng như vậy, nói chuyện cũng cực kì khó nghe.
Lẽ nào chị ta không sợ bị người khác nói là nhỏ nhen, ích kỉ, đố kị với người khác sao?
Cô ta vẫn cười, đôi môi khẽ cong lên, giả bộ làm dáng vẻ ngây thơ, yếu ớt: “Chị dâu nhỏ nhen quá, nên biết là người phụ nữ hay đố kị với người khác không tốt đâu, hơn nữa, càng nhiều bạn thì càng vui, càng có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn mà, anh nhà mình vừa nhìn đã biết là một người rất lợi hại, em chỉ muốn kết giao làm quen chứ không hề có ý khác, chị cũng cần gì phải độc đoán như thế chứ? Huống hồ... có muốn làm bạn với em hay không, là việc của anh nhà, chị... quản nổi sao?”
Nói xong, cô ta lại quay sang nhìn Du Dực, cười rất ngọt ngào: “Đúng không anh, vừa nhìn anh đã biết anh là một người có chủ kiến”
Cô ta đắc ý trong lòng, không có người đàn ông không thích thể diện, không có người đàn ông nào muốn người khác cảm thấy anh ta sợ vợ, tất cả đàn ông đều có tính gia trưởng, khi ở bên ngoài đều hy vọng được người khác nhìn vào cảm thấy, ở nhà lời anh ta nói là ý trời, vợ đều phải nghe theo anh ta, cô ta không tin cô ta nói đến vậy rồi mà người đàn ông này vẫn còn nghe lời vợ của anh ta.
Nhiếp Thu Sính tức giận đến nỗi rất muốn giơ tay cào cho cô ta vài phát, đố kỵ, ích kỷ, một cô gái muốn làm bồ của người khác lại dám nói cô như vậy.
Chân của cô bị bàn tay Du Dực nắm lấy, không nhẹ không nặng đá anh một cái.
“Tôi ích kỷ? Tôi không xinh đẹp? Tôi ngang ngược? Tôi không quản được?”
Nhiếp Thu Sính hỏi liên tiếp bốn câu hỏi, hiếm khi thấy cô nóng nảy như vậy, bộ dạng cao ngạo đó thật khiến Du Dực yêu chết đi được, cho nên anh mới không mở miệng nói lại người phụ nữ kia, anh thật sự muốn xem lâu thêm một chút nữa.
Có thể nhìn thấy cô ấy ghen tuông vì mình, điều này đối với anh mà nói quả thật là sự hưởng thụ tốt nhất.
Du Dực nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng xoa lòng bàn chân cô, nhìn cô vừa cười vừa nói: “Anh thích em ích kỷ, yêu sự nóng nảy của em, trong mắt anh không có bất cứ ai xinh đẹp hơn em, anh muốn để em quản anh cả cuộc đời.”
Những lời này của Du Dực thật sự khiến người khác vô cùng buồn nôn, anh cũng không kiêng dè Thanh Ti có mặt ở đây, chỉ nhìn sâu vào mắt của Nhiếp Thu Sính, không thể chứa thêm bất kì ai khác, tình cảm nồng nàn khiến cô như bị đắm chìm vào.