Ngọn lửa tức giận trong lòng Nhiếp Thu Sính nguôi đi một chút, tuy hơi
buồn nôn nhưng nghe xong liền cảm thấy dễ chịu.
Nhiếp Thu Sính lườm cô gái trẻ gương mặt đang trắng bệch kia nói: “Nghe thấy chưa, chồng tôi thích như thế, cô quản được sao? Tôi đố kị như vậy anh ấy cũng thích, còn cô, một cô gái chưa kết hôn đi theo đuổi một người đàn ông đã kết hôn, ở nơi đông người như thế này lại muốn phá vỡ hạnh phúc của gia đình người khác, không sợ truyền đến trường học, bị mọi người phỉ nhổ sao?”
Cô gái trẻ cố hết sức để chống đỡ, đôi vợ chồng này hoàn toàn không giữ cho cho cô ta một chút mặt mũi nào.
Cô ta cắn môi nhìn Du Dực, trong lòng nghĩ, có lẽ chỉ là do anh ấy đang ở trước mặt vợ của mình, không tiện nói những thứ khác.
Cô ta tiếp tục mặt dầy nói thêm: “Tôi là người phụ nữ của thời đại mới, dũng cảm theo đuổi người mà bản thân mình thích thì có gì là sai?”
Chị gái ngồi bên cạnh xem màn kịch này một lúc lâu, không thể chịu đựng thêm nữa mới mỉa mai nói: “Nhìn cô tuổi tác cũng không còn nhỏ, sao lại có thể không biết mặt là cái gì, mông là cái gì, tôi không tin, người của thời đại mới lại có thể mặt dầy, vô liêm sỉ, đến sự nhục nhã căn bản cũng không hề quan tâm như thế, chồng nhà người ta mở miệng là một hai câu ân ân ái ái, con gái cũng lớn thế này rồi, vợ cũng đã ở đây rồi, cô lại còn dám chạy đến đây phá đám, bố mẹ cô có biết cô không biết xấu hổ như thế này không?”
Chị gái đó là một người ở nông thôn, nói chuyện hơi thô lỗ, nhưng lại nói đúng đạo lý, một cô gái làm chuyện này lại không hề có một chút xấu hổ nào.
Cô gái trẻ vừa tức giận vừa buồn bực, run rẩy nói: “Chị... chị..... sỉ nhục người khác....”
Nhiếp Thu Sính thản nhiên nói: “Nếu như muốn được người khác tôn trọng vậy thì hãy học cách tự trọng trước đi, tự bản thân cô còn không biết viết hai chữ tự trọng thì đừng có trách người khác sỉ nhục cô, đó là do cô tự tìm
đến!” “Chị, các người..”
Cô ta cảm thấy nhất định Du Dực đã nhìn ra bộ mặt khác ghen tuông, xấu xí của Nhiếp Thu Sính, ra vẻ nũng nịu nhìn anh cầu cứu: “Anh, anh xem xem, vợ anh lại có thể nói với em như vậy... một người xuất sắc như anh nên có một người cũng xuất sắc như vậy ở bên cạnh mới là môn đăng hậu đối, chứ không phải là người thô lỗ, tục tĩu như thế...”
Cô ta không tiện nói thẳng là Nhiếp Thu Sính, thế nhưng, câu nói này của cô ta cuối cùng cũng khiến Du Dực ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn cô ta.
Nhưng trong ánh mắt của anh, chỉ có lạnh giá và sương mù, ánh mắt ấm áp, dịu dàng khí đối diện với Nhiếp Thu Sính bỗng nhiên biến mất không còn sót lại chút nào.
Anh cất giọng nói: “Vợ của tôi xinh đẹp dịu dàng như vậy, cô nghĩ rằng liệu cô có bao nhiêu phần tự tin để hơn được cô ấy? Có thể làm cho tôi mù mắt mà thích cô?”
Anh nói câu này xong, Thanh Ti cảm thấy, côtừng thớ thịt trên mặt cô gáikia đều đang run lên.
Thanh Ti nói như một cô nhóc trưởng thành: “Cô à, tuy rằng cô không được xinh đẹp bằng mẹ cháu, nhưng mà cô cũng không xấu, thật đấy, giống y hệt thím đại hắc ở dưới quê cháu vạy.
Nhiếp Thu Sính không nhịn được mà phải phì cười, thím đại hắc là một người mà trong thôn bọn họ cứ nhắc đến là ai cũng đều ghét, tay chân không sạch sẽ lại thích vơ mọi thứ thành của mình như một lẽ đương nhiên, dần dần mọi người đều không ai muốn nhắc đến nữa.
Cô gái trẻ vừa nghe đã biết thím đại hắc không phải là thứ gì tốt đẹp, cô ta gọi Nhiếp Thu Sính là chị dâu, kết quả con gái của cô lại nói cô ta giống một người phụ nữ ở dưới quê, há không phải là bảo cô ta còn già hơn của mẹ nó sao.
Du Dực lạnh lùng nói: “Nếu như cô không biết bản thân trông như thế nào thì đi vào nhà
vệ sinh nhìn đi.”
Mặt cô gái đó đỏ bừng dần chuyển thành trắng bệch, đi vào nhà vệ sinh? Vậy...vậy không phải là bảo cô ta đi vệ sinh xong tự lấy nước tiểu soi mặt mình sao?
Cô ta bị chọc tức đến sắp chảy nước mắt, “Các người... các người, ức hiếp người quá đáng...”
Cổ gái trẻ cuối cùng khổng thể chịu được thêm nữa, ôm mặt chạy đi chỗ khác.
Chị gái đó nói: “Lẽ ra nên đi từ sớm rồi, da mặt quá dầy, em gái à, chị nói với em này, người đàn ông của em đúng là một người rất hiếm có, sau này phải canh chừng cho tốt”
Nhiếp Thu Sính nhìn Du Dực một cái: “Chị nói đúng, phải canh chừng cho tốt...”