Ánh mắt ấy, có chút không tự nhiên đem theo hờn dỗi, dường như đang ý nói: anh nghe thấy rồi đấy, nhớ cho kĩ.
Trong lòng Du Dực đắc ý đến sắp bay lên được, ngày hôm nay đối với anh mà nói quả thật là quá tươi đẹp, Nhiếp Thu Sính vì anh mà nổi cơn ghen, trước mặt bao nhiêu người nói anh là người đàn ông của cô, gọi anh là ông xã, ánh mắt của cô đều không nỡ rời khỏi mặt anh dù chỉ một vài giây.
Nhiếp Thu Sính của ngày hôm nay đã cho anh quá nhiều niềm vui sướng, khiến anh nhìn thấy một Nhiếp Thu Sính với một mặt hoàn toàn khác với những ngày trước kia.
Hôm nay, nhìn thấy cô như vậy, anh cuối cùng mới biết được rằng, hóa ra... cô cũng có chút nóng nảy, có chút cáu kỉnh, đáng yêu đến nỗi làm cho anh gần như sắp không kìm chế được bản thân nữa.
Anh hạ thấp giọng, ghé sát đến trước mặt Nhiếp Thu Sính, nhỏ giọng nói: “Không cần canh chừng, anh sẽ không bị cướp đi đâu”
Hai má Nhiếp Thu Sính khẽ ửng hồng, cô chuyển chủ đề: “Được rồi, chân em không đau nữa rồi....”
Du Dực bôi thuốc kháng viêm lên chân cô, lúc này mới bịn rịn lưu luyến không muốn buông cô ra.
“Hai ngày tới, gót chân nhất định không được để dính nước!”
Nhiếp Thu Sính cảm thấy, Du Dực đúng là chuyện bé xé ra to, cô nói: “Vết thương trên chân chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, cũng không nghiêm trọng gì, ngày mai sẽ khỏi thôi.”
Du Dực nhẹ nhàng nói: “Bàn chân đẹp như thế này, anh không nỡ để nó bị sẹo.”
Nhiếp Thu Sính cắn môi, con người này, sao mà... sao mà lại có thể nói được những lời ngọt ngào đến vậy.
Thời gian trên xe lửa trôi qua chầm chậm, Nhiếp Thu Sính lấy chiếc áo len vẫn còn chưa đan xong cho Du Dực ra, “Vẫn còn một cái tay áo nữa, có khi xe đến trạm sẽ xong”
“Em cứ từ từ đan, không cần phải vội, trên xe lửa hơi lắc lư”
“Vâng, em biết rồi!”
Du Dực lấy ra một chiếc bút máy và một quyển vở luyện chữ, nắm lấy tay của Thanh Ti, dạy cô bé luyện chữ.
Chị gái ban nãy ngồi ở bên cạnh nhìn vào bọn họ, trong lòng chợt có chút xúc động, gia đình ba người này, không kể lớn hay là nhỏ, diện mạo một người xinh đẹp, một người tuấn tú, quan trọng là, vợ thì vô cùng dịu dàng xinh đẹp, chồng thì ân cần chu đáo, con gái thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, một gia đình hòa thuận vui vẻ, những tinh hoa của trời đất dường như dều tập trung hết vào gia đình nhà người ta rồi, quả thật khiến người khác nhìn mà ngưỡng mộ.
Sau khi xe lửa đi qua được hai, ba trạm, Du Dực để ý, phát hiện thấy dần dần càng lúc càng nhiều người đi qua chỗ bọn họ, hơn nữa đa số còn đều là đàn ông, gần như tất cả những người đi qua đây đều sẽ cố gắng hết sức bước thật chậm, ánh mắt thì cứ luôn nhìn về phía bên này.
Thân là một người đàn ông, Du Dực nếu như không biết ánh mắt của những người đàn ông đó là có ý gì vậy thì anh đúng là đã sống vô ích rồi.
Nhất định là do Nhiếp Thu Sính quá xinh đẹp đã thu hút sự chú ý của người khác.
Du Dực cố kìm nén ngọn lửa bực tức trong lòng, đột nhiên anh cảm thấy hối hận vì đã để Nhiếp Thu Sính ngồi xe lửa, nếu sớm biết như thế này thì đã quyết định đi máy bay rồi.
Anh vô cùng ghét ánh mắt của đám đàn ông đó nhìn Nhiếp Thu Sính, anh thật sự muốn đem cô giấu đi một nơi thật kín.
Bản thân Nhiếp Thu Sính không hề phát hiện ra khả năng gây chú ý của cô, hoặc là chú ý để hoàn thành nốt chiếc áo len trên tay, hoặc là nhìn Du Dực và Thanh Ti luyện chữ.
Về việc người khác nhìn cô, cô căn bản không
chú ý đến.
Du Dực cầm chăn phủ lên phần mắt cá chân bị lộ ra của Nhiếp Thu Sính, bảo cô che nó lại.
Trên xe lắc lư lâu như vậy, sự hoạt bát của Thanh Ti dần dần không tiếp tục được nữa, Du Dực đặt cô bé nằm ở giữa chiếc giường đã được trải ga, để cô bé nghỉ ngơi.
Anh quay người nhìn thấy Nhiếp Thu Sính đang cầm xem quyển vở luyện chữ của Thanh Ti.
Cô ngẩng đầu nói với Du Dực: “Chữ của anh đẹp thật đấy”
Lúc cô nhìn anh, ánh mắt đem theo của sự sùng bái, khiến anh vô cùng dễ chịu.
Chữ của Du Dực, thực ra không thích hợp lắm cho cô bé luyện chữ, nét bút quá cứng, quá sắc, cô bé vẫn còn nhỏ, vẫn chưa điều khiển được đầu bút cho sắc sảo.