Chờ đến khi Thanh Ti trưởng thành rồi, không biết chừng có bao nhiêu thanh niên trẻ tiếp tục kế nhiệm lớp
trước. Mới nghĩ như vậy thôi Du Dực đã cảm thấy sức ép trên vai như tăng lên gấp đôi.
Buổi tối Du Dực để Nhiếp Thu Sính ngủ phía trên, bên cạnh Thanh Ti, anh nằm phía dưới, cái giường trống còn lại dùng để đồ đạc. Tàu chạy phát ra những tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, Du Dực không tài nào chợp mắt, chưa kể trên tàu có đủ loại người bát nháo, thời gian này lại không có hệ thống vé ghi tên thật nên kiểm soát viên mới không nghiêm như thế. Trên đầu Du Dực là hai bảo bối của anh đang ngủ, anh không nỡ để xảy ra chút sơ suất nào. Vì thế Du Dực vẫn cố nhắm mắt vờ như ngủ, lỡ có ngủ quên thì cũng rất ngắn, chỉ cần bên cạnh có người bước qua dù rất nhẹ đi nữa anh cũng có thể tỉnh dậy ngay lập tức.
Đêm đã khuya, phần lớn mọi người đều ngủ say, có thể nghe rõ tiếng ngáy đâu đó vọng lại, Du Dực nhắm mắt vờ như đã ngủ hẳn rồi, có một đôi chân rón ra rón rén dừng lại ở trước giường nằm, tay hắn chưa kịp thò ra Du Dực đã mở trừng mắt: “Định làm cái gì?”
Ánh sáng trên toa tàu không đủ, tiếng của Du Dực lại không to, anh không muốn gây náo động đến Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti nên cố kìm giọng thấp lại, nhưng cũng chính vì vậy mà âm thanh đó nghe rất u ám.
Người đứng trước mặt anh sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp: “O thật xin lỗi, tôi đi nhầm, không nhìn rõ vị trí giường, thật sự xin lỗi.
Du Dực nằm đấy vốn không hề cử động, hắn đi đứng rón ra rón rén, co rúm cả vai, vừa nhìn đã biết thường hay đi đường tối, sợ đánh thức xung quanh nên đã hình thành thói quen, tám mươi phần trăm là ăn trộm. Hắn vẫn chưa lấy đồ gì của anh, Du Dực hiện giờ cũng không có thời gian đôi co với hắn, huống hồ kẻ trộm trên tàu này sẽ không dám hành động đơn độc, chắc chắn có đồng bọn.
Nếu anh đánh rắn động cỏ, tên đồng bọn kia chắc chắn sẽ tới trả đũa, dĩ nhiên là anh không sợ, nhưng anh chỉ có một mình, cũng không dám đắc tội ở trên tàu, không dám rời khỏi hai mẹ con cô, nếu như thực sự xảy ra rắc rối chỉ e ăn năn không kịp, hối hận cả đời.
Du Dực nhìn tên trộm, giọng lạnh lùng: “Đi nhầm à, vậy thì đi nhanh lên, nếu lần sau còn đi nhầm nữa, muốn đi sẽ không dễ dàng như thế này đâu”
Tên trộm không nói nên lời, liếc nhìn chiếc túi bên cạnh Du Dực một cái, rồi mới rời đi. Du Dực khẽ thở dài, tên này hoặc là đến thám thính, hoặc là đã chuẩn bị ăn cắp rồi, nếu không đã không thỏa hiệp dễ dàng như thế, không biết chừng bọn chúng chỉ coi anh là một tên ẻo lả, trói gà không chặt cũng nên.
Du Dực đã không buồn ngủ, bị chuyện này phá hoại, anh lại càng thấy tỉnh táo hơn.
Nếu bọn chúng thực sự không có mắt, thực sựdám quay lại, thì đừng trách anh ra tay vô tình.
Du Dực đoán quả không sai, quả nhiên sau đó hai tiếng lúc đoàn tàu đi qua một cái đường hầm, âm thanh lạch cà lạch cạch rất lớn dường như át hết mọi thứ âm thanh khác, ánh sáng lại càng leo lét.
Cuối cùng thì tên trộm kia cũng tới, Du Dực nằm trên giường không động đậy, chiếc túi nhỏ luôn đi theo người Nhiếp Thu Sính được anh đặt ngay cạnh gối.
Tên trộm kia lại rón ra rón rén đi tới, thẳng tới chỗ chiếc túi bên cạnh cái gối của anh, thờ tay ra chỉ còn cách một chút thôi là có thể với tới nhưng chẳng hiểu sao khi cách còn có hai phân thôi thì đột nhiên bị khựng tay lại, không cử động nổi.
Giọng nói trầm thấp u ám của Du Dực vang lên: “Tôi đã nói cái gì nào, nếu lần sau đi nhầm thì sẽ không có chuyện rời đi dễ dàng như thế đâu”