Du Dực Xoa Xoa đầu cô, giọng nói ấm áp: “Không sao, có mấy con chuột nhắt tới phá đám thôi mà, anh sẽ nhanh chóng xử lý, em với Thanh Ti đừng Xuống.”
Nhiếp Thu Sính vốn còn đang trong cơn ngủ nên rất mông lung, nhưng khi cô nhìn thấy một đám mặt mũi bất lương đứng chặn ngay đầu ghế thì mới vỡ lẽ đang xảy ra chuyện gì.
Cô hơi bất ngờ, lại nhìn thấy ánh mắt cả bọn đang đổ dồn về phía mình, toàn bọn hèn hạ và ác ôn, khiến cô rất khó chịu. Cô nắm chặt chiếc áo Du Dực vừa đưa, thì thầm với anh: “Anh cẩn thận nhé, đừng để bị thương”
Cô biết Du Dực rất lợi hại, nhưng ở đây chật chội thế này, lũ kia lại đông nên không khỏi có chút lo lắng.
Du Dực mỉm cười: “Sẽ không đâu”
Mấy tên trộm kia nãy giờ trợn tròn mắt, vẫn tên côn đồ loắt choắt lúc nãy phản ứng đầu tiên, hắn lau lau nước bọt, lắp ba lắp bắp nói với tên đầu trọc: “Đại...đại...đại ca đại ca thấy chưa, thấy chưa? Ả vợ kia thật xinh đẹp vừa nhìn cái đã muốn nhỏ dãi rồi!”
Con ngươi của gã trọc như sắp bị long ra đến nơi, hắn rít nước miếng: “Bố mày thấy rồi, không cần nói nữa.”
Con mắt hắn cứ dán vào Nhiếp Thu Sính chòng chọc không dứt ra nổi: “Nhãi ranh, mày đểả vợ mày tiếp tao một đêm, đợi tới lúc trời Sáng tao để cả nhà mày xuống tàu bình an, bảo đảm không xử mày, thế nào?”
“Thằng ranh này mày có nằm mơ cũng không được đâu, lão đại của bọn tao rất ít khi từ bi như thế này đấy, mày nên cảm tạ vì có được một ả vợ đẹp mới đúng”
Nhiếp Thu Sính nghe xong tức đến nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ngón tay đè mạnh vào lòng bàn tay. Du Dực thầm nghĩ nếu không phải đang ở trên tàu, thì đám người này chắc chắn toi lâu rồi. Anh mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, nhếch mép cười: “Nghe có vẻ không tồi, thế này nhé, bọn mày quỳ xuống trước mặt vợ tao, dập đầu một trăm cái, tao bảo đảm sẽ giữ cho bọn mày một cánh tay, thế nào?”
Du Dực nói xong, tên trọc đầu liền gầm lên: “Thằng chết dẫm này, muốn chết à.”
“Mày đã không biết điều thì anh em cũng không cần giữ thể diện cho nó, xông lên, đánh thằng nhãi này, đưa ả vợ nó đi, muốn chơi thế nào thì tùy”
Hắn vừa nói, đám người kia bắt đầu kích động, lăm lăm dao xông về phía Du Dực.
Trên tàu vốn đã chật hẹp, cả lũ kia lại cùng đâm bổ xông lên, một lát sau đã vấp vào nhau, Du Dực thoáng cười, một đám ăn hại, lại còn muốn đánh què mình.
Đối với anh mà nói giải quyết một tên hay giải quyết một lũ ăn hại cũng chẳng có gì khác nhau, thậm chí còn tranh thủ được thời gian, không tốn công sức là bao.
Đêm nay, hành trách trên tàu đa số đều không đến xem Du Dực động thủ như thế nào, chỉ nghe thấy hai ba tiếng kêu thảm thiết sau đó nhìn thấy cả lũ ăn trộm từng tên từng tên bị quẳng ra, mỗi tên hoặc là cánh tay hoặc là chân đều vặn vẹo kỳ dị, có tên còn lăn đùng ra ngất vì đau quá.
Cuối cùng, trong tiếng kêu van xin tha mạng của tên trọc, anh vẫn không dừng tay. Tên trọc bị bẻ gãy tay, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đau đớn rúm ró, những thớ thịt trên người co giật, hắn cầu cứu: “Tôi không dám nữa, đại ca tha mạng, xin tha mạng”
Du Dực chỉ đáp: “Tự đi tìm bảo vệ, trình báo đi”“Vâng vâng, đi ngay, đi ngay”
Trước đây Nhiếp Thu Sính vốn là người mềm yếu, nhưng bây giờ khi cô tận mắt chứng kiến Du Dực giải quyết cả đám láo nháo, xấu xa kia thì trong lòng chỉ thấy như được xả hết cơn giận.Nhiếp Thu Sính nghĩ, bây giờ cô đã ác hơn một chút rồi.
Nhưng mà Du Dực quả thật quá đẹp trai, cảm giác như cô sắp bị mê hoặc đến nơi rồi.