Du Dực lập tức nói: “Chuyện này đương nhiên không giống với chuyện kia, anh là đàn ông, da dầy thô ráp, không sợ đau, còn em... em là người phụ nữ của anh, anh bảo vệ em là chuyện đương nhiên, hơn nữa làm sao anh nỡ để em bị thương.”
Thậm chí dù cô chỉ rụng một sợi tóc cũng khiến anh đau lòng, nói gì đến vết mọng nước như thế trên đôi chân xinh đẹp của cô chứ, khiến anh nhìn thấy mà lòng cũng đau.
“Nói cứ như là em thì nỡ.” Nhiếp Thu Sính chưa nói hết câu mà mặt đã đỏ bừng lên.
Nụ cười trên mặt Du Dực càng lúc càng tươi, mặt anh kề sát mặt cô, hỏi: “Em nỡ cái gì.”
Nhiếp Thu Sính đánh anh một cái: “Thuốc tiêu viêm đâu?”
“Thu Sính, nói nốt câu vừa rồi đi đã”
Nhiếp Thu Sính cấu anh một cái cũng không thể khiến bàn tay anh quy củ lại: “Mau đưa thuốc tiêu viêm cho em”
Du Dực vẫn không chịu buông tay: “Nói đi, rồi anh lấy cho em”
Bị anh quấn lấy đến mức không có cách nào, cô đành phải cúi đầu ghé vào tai anh, thấp giọng thì thầm một câu. Nụ cười trên mặt Du Dực càng lúc càng ngốc, anh ôm lấy Nhiếp Thu Sính nói: “Về sau, anh sẽ cố gắng hết sức không để bị thương.”
Nhiếp Thu Sính cắn răng nói: “Mau mang thuốc ra đây”
Nghe được đáp án mình mong muốn, lúc này Du Dực mới lấy thuốc ra. Lúc bôi thuốc cho anh, Nhiếp Thu Sính nhìn lớp da bong ra, cảm giác như chính tay mình cũng đau: “Đau không?”
“Không đau tí nào.”
Vết thương nhỏ này đối với Du Dực căn bản cũng không thể gọi là vết thương, anh từng chịu nhiều vết thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều, nhưng mà... cũng chỉ có cô đau lòng đến vậy, quan tâm anh đến vậy.
Nhiếp Thu Sính vừa xoa thuốc cho anh, vừa nói: “Em còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh, lúc ấy... cả người anh đều là máu... anh... dường như anh cũng không thèm quan tâm đến chính bản thân mình.”
“Đó là vì trước kia anh không có người để ý nên dù thế nào cũng không sao cả, vì dù anh có chuyện, cũng không có ai quan tâm, nhưng mà... em không giống như vậy?”
Có cô - đồng nghĩa với việc có người quan tâm đến mình. Vì cô, về sau anh cũng sẽ yêu quý bản thân mình, cố gắng vì hai mẹ con cô mà tiếp tục sống.
Nghe được lời nói của Du Dực, Nhiếp Thu Sính cảm thấy trong lòng vừa mềm mại vừa chua xót, thì ra anh và cô về cơ bản đều giống nhau.
Chẳng trách họ lại có thể gặp được nhau, đến với nhau, có lẽ nguyên nhân thực sự là bởi trên người họ có điểm giống nhau nên mới có thể hấp dẫn được đối phương.
Cô nhẹ giọng nói: “Về sau, anh không còn chỉ một người cô độc như trước kia nữa.”
“Ủ, anh biết”
Nhiếp Thu Sính bỗng nhớ tới một chuyện: “Phải rồi, anh...”
“Chuyện gì vậy?”
Nhiếp Thu Sính vốn muốn nói, công việc của anh có vẻ vô cùng nguy hiểm nhưng cô cũng cảm thấy ngồi trên tàu hoả mà nói những lời này xem chừng không tốt lắm, ngẫm nghĩ một lúc thì tốt nhất là quên đi, đợi xuống tàu rồi tính tiếp.
“Không sao, đợi xe đến đã rồi nói sau” "E)uoc’
Nhiếp Thu Sính bôi thuốc cho Du Dực, “Hai vết thương này dùng khăn khô lau là được rồi, đừng làm rách miệng vết thương.”
Cô muốn tìm ít băng gạc để băng bó cho Du Dực trước nhưng trên tàu có vẻ không có loại đồ y tế này.
Du Dực gật đầu: “U. Còn 4 tiếng nữa trời sáng, chúng ta sắp đến nơi rồi, em mau ngủ đi, đêm nay em cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, chờ xuống tàu rồi, chúng ta sẽ được nghỉ ngơi thoải mái”
Nhiếp Thu Sính muốn đứng dậy nhưng Du Dực lại giữ chặt cô, không để cho cô đứng lên: “Thanh Ti đã ngủ rồi, em quay lại sẽ đánh thức con bé mất, ngủ dưới này đi, anh canh cho em
Cô ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, do dự một lát cũng không đi lên.