Giọng nói của Du Dực vô cùng dịu dàng, giống như ánh mặt trời lúc này, vô cùng ấm áp, rực rỡ. Ngón tay của
Nhiếp Thu Sính đặt trong lòng bàn tay anh Véo trộm một cái: “Đi thôi.”
Cô biết, đi cùng với anh, sẽ không còn phải đối mặt với bóng đêm đen tối. Về phần Du Dực, anh chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị cô cấu vô cùng ngứa, nhưng cảm giác ấm áp vẫn từ lòng bàn tay lan đến tận đáy lòng.
Sau khi lên xe, Du Dực hỏi hai người: “Tôi nhờ các cậu thu dọn phòng ở cho tôi, đã làm ổn thoả chưa?”
Một khi đã tính toán quay lại, anh đương nhiên muốn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, lần này không phải chỉ riêng anh, anh đương nhiên sẽ không để hai mẹ con cô phải chịu khổ, anh nhất định phải chuẩn bị một cái nhà thật chỉnh tề.
Lái xe là Vương Tế Xuyên, cậu nói: “ Lão Đại, anh cứ yên tâm đi, chuyện anh phân phó, bọn em nào dám chậm trễ, huống chi... chị dâu cùng cháu đã đến đây, chúng em sẽ càng thêm cẩn thận mà”
Cậu nhìn thoáng qua hình ảnh trong gương chiếu hậu, cô bé mà Du Dực ôm trong lòng kia, mặc dù đôi mắt vẫn còn nhắm nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại vô cùng xinh đẹp, nhìn rất giống mẹ của mình, làn da trắng hồng mềm mại, mịn màng, lông mi thật dài, vừa nhìn qua đã biết sau này khi trưởng thành, con bé chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân.
Đáng tiếc, giờ con bé còn quá nhỏ, nếu không thì tốt rồi.
Du Dực điều chỉnh tư thế của Thanh Ti một chút để cô bé ngủ thoải mái hơn: “Vậy là được rồi!”
“Lão đại, chúng ta đi ăn cơm trước hay là...”
Du Dực nói: “Trước tiên cứ trở về đã, chị dâu của mấy cậu ở trên tàu nghỉ ngơi không tốt lắm, để hai mẹ con trở về tắm rửa một chút”
“Vâng!”
Mặc dù trên mặt bọn họ chưa biểu hiện ra chút kinh ngạc nào nhưng trong lòng đã sớm cuồn cuộn sóng, không thể ngờ được cuối cùng cũng có một ngày lão Đại... dịu dàng như thế, vợlúc nói về vợ và con gái, ánh mắt kia, giọng điệu kia, quả thực là khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Nhiếp Thu Sính thu hồi đôi mắt vẫn đang hướng ra cửa sổ, thấp giọng nói: “Không cần phiền phức mọi người thế đâu”
“Thanh Ti còn đang ngủ, em xem, một chặng đường như vậy rồi mà con bé còn chưa tỉnh lại, chắc con mệt mỏi lắm, để con bé về ngủ một giấc thật ngon đã”
Nhắc đến con gái, Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Vâng!”
“Em cũng mệt rồi, dựa vào vai anh nghỉ ngơi một chút đi, xem chừng phải nửa tiếng nữa mới đến nơi được!”
Nhiếp Thu Sính nhìn cánh tay anh, tối qua cô gối đầu lên tay anh lâu như vậy, tốt nhất là không nên, nếu không đến khi anh xuống xe, cánh tay lại tê dại.
“Em không sao, em rất tỉnh táo, lần đầu tiên được đến đây, em nhìn thứ gì bên ngoài cũng thấy vô cùng mới mẻ.”
Du Dực ôm bả vai cô, chỉ cho cô biết bên ngoài là nơi nào, lại cường điệu kể một số đặc điểm của thủ đô, những nơi có thể đi chơi.
Nhiếp Thu Sính thấy bên ngoài ngựa xe như nước, nhà cửa san sát, nói: “Thế giới rộng lớn thật, nếu không đi ra ngoài, em vĩnh viễn sẽ không hình dung được thế giới này rộng lớn đến mức nào.”
Trước kia, cô như ếch ngồi đáy giếng, không hề biết thế gian rộng lớn thế nào, vĩnh viễn chỉ giãy dụa trong đáy giếng chật hẹp. Du Dực cầm tay cô, thấp giọng nói: “Về sau em muốn đi đâu, nói cho anh biết, cả nhà chúng ta sẽ cùng đi thăm thú.”
“Vâng!”
Đoạn đối thoại giữa hai người, âm lượng mặc dù không lớn nhưng hai người ngồi đằng trước lại nghe thấy. Bọn họ vốn là đám quân nhân thô ráp cẩu thả, nghe được đoạn đối thoại của hai người họ liền cảm thấy da đầu có chút tê dại, lão đại của họ quả nhiên đã biến thành mềm như bún rồi.
Đến gần nơi ở, Thanh Ti dụi mắt tỉnh lại, Du Dực nắm tay không để cô bé dụi mắt: “Con buồn ngủ không? Ngủ tiếp đi?”
Thanh Ti ngáp một cái: “Con hết buồn ngủ rδί.
“Chúng ta sắp về đến nhà rồi, nếu con còn buồn ngủ thì về nhà lại ngủ tiếp”