Hai người Vương Tế Xuyên đều sửng sốt, sao cơ, viết tên của chị dâu lên giấy tờ nhà???
Mặc dù căn hộ này không thể so sánh với căn biệt thự kia, nhưng dù sao nơi này cũng ở khu phố trung tâm, theo sự phát triển kinh tế thì khu vực này chính là tấc đất tấc vàng, hơn nữa... họ đều hiểu được, dù lão Đại bảo bọn họ gọi cô là chị dâu nhưng mà... hai người họ thật sự chưa hề kết hôn. Nói cách khác, chưa kết hôn thì vẫn chưa có gì bảo đảm. Giờ lão Đại lại muốn đem phòng ở cho nhà gái, thế này không phải... rất.
Đàm Hồng Huy hạ giọng: “Lão Đại, căn hộ này... anh nghĩ kỹ chưa?”
Du Dực hiểu ý của họ, thản nhiên hỏi: “Không được sao?”
Hai người liên tục lắc đầu: “Không phải không phải. Đương nhiên, đương nhiên là được, nhưng mà... lão Đại, căn hộ này. Về sau anh cũng có thể sang tên cho tẩu tử mà”
Hai người bọn họ không nói rõ nhưng ý tứ trong đó thì tất cả mọi người đều hiểu được, nói thẳng ra là, đợi đến sau khi hai người bọn họ thật sự kết hôn, xác định rõ quan hệ vợ chồng thì mới để Nhiếp Thu Sính đứng tên căn phòng này.
Nhưng Đàm Hồng Huy nói xong, Du Dực chỉ thản nhiên nhìn cậu ta, không thể không nói, trong ánh mắt lão Đại vô cùng lạnh lẽo. Hai người bọn họ bị anh nhìn đến mức lạnh gáy, không dám nói điều gì khác: “Khụ khụ... Lão đại, bọn em sẽ làm theo ý anh, nhưng mà, phải làm một ít giấy tờ cho chị dâu trước đã”
Du Dực gật đầu, cầm túi của Nhiếp Thu Sính, đưa chứng minh thư của cô cho hai người bọn họ, cũng nói: “Nếu có một ngày các cậu thật sự thích một người người phụ nữ nào đó, nhất định phải tin tưởng cô ấy, lại càng phải tin tưởng ánh mắt của bản thân mình.”
Anh tin tưởng Nhiếp Thu Sính, anh biết cô là người thế nào, anh lại càng tin tưởng bản thân mình, người con gái mình coi trọng, làm sao có thể sai lầm chứ?
Chỉ là một căn hộ, sao anh không thể cho cô, cô theo anh rời xa quê hương, đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, cô cũng chưa từng yêu cầu anh làm bất cứ điều gì, anh muốn để cô đứng tên căn hộ này, có gì không được chứ? Thế này, anh còn cảm thấy quá ít. Anh muốn kết hôn với cô, ngay cả sính lễ còn chưa chuẩn bị, một căn hộ có là gì?
Hai người kia bị Du Dực nói đến nỗi mặt đỏ tai hồng: “Chúng em biết rồi, người mà lão Đại coi trọng, chưa bao giờ sai cả, chúng em... không nên nghi ngờ chị dâu, chúng em sai
AN I DD
O1.
Du Dực thản nhiên nói: “Cô ấy đi theo anh, chưa bao giờ đòi hỏi anh cái gì, cô ấy còn dặn dò anh, không cho anh tiêu tiền bừa bãi, khiến anh tỉnh táo lại, ít hôm nữa, anh có vợ của mình, đương nhiên sẽ đưa tiền cho cô ấy giữ, hiện giờ, hết thảy mọi thứ anh có, tự nhiên đều là của cô ấy”
Hai người liên tục gật đầu, họ rất hiếm khi nghe thấy Du Dực nói cả một câu dài như thế này.
Tự nhiên không dám nói lời khác: “Lão Đại nói rất đúng, chúng em... hiểu rồi, về sau. Về sau, chờ khi chúng em có vợ, chúng em sẽ đối xử thật tốt với vợ mình.”
“Các cậu về trước đi, để xe lại đây, lát nữa anh sẽ tự mình dẫn hai mẹ con cô ấy đi ăn cơm..."
Vương Tế Xuyên nhức đầu: “Lão Đại, cục trưởng. Cục trưởng muốn gặp anh, ông ấy sốt ruột lắm rồi!”
Du Dực nhíu mày: “Anh không rảnh.”
Anh vừa mới đưa vợ con đi ngàn dặm xa xôi đến đây, mẹ con cô ấy còn đang đói chưa có gì ăn kìa, gặp cục trưởng cái gì mà gặp.
“Vậy...”
Du Dực cắt lời: “Về đi.”
“Vậy...” Du Dực cắt lời: “Về đi.”
Vương Tế Xuyên giật nhẹ tay Đàm Hồng Huy: “Vậy, bọn em đi trước”
Hai người để chìa khoá xe và tất cả chìa khoá nhà lại rồi mới rời đi. Ra cửa, Đàm Hồng Huy nói: “Cục trưởng gấp lắm rồi, không phải nói muốn gặp lão Đại, mà nói là sau khi chúng ta gặp lão Đại, lập tức đưa người đến gặp ông.”