May mắn gặp được Nhiếp Thu Sính, bằng không, đời này anh đâu cảm thụ được hương vị ấm áp của một gia đình. Còn về nhà họ Du ở Hải Thành kia, nếu có thể thì cả đời này anh cũng không muốn đưa Nhiếp Thu Sính về đó.
Những người trong nhà ấy, thậm chí là cả ba mẹ anh, ai cũng đeo mặt nạ, đeo mặt nạ lâu đến nỗi thật sự trở thành một bộ phận không thể tách rời trên cơ thể họ, khiến người khác không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Cũng chính vì chuyện này mà Du Dực mới bỏ đi, không hề nghĩ tới chuyện kế thừa sự nghiệp của gia tộc, lại càng chưa từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó quay về tranh giành gia sản với anh trai mình.
Hơn nữa, anh cũng hiểu được, gã anh trai kia của anh mặc dù bên ngoài vẫn giả bộ rằng bọn họ là anh em thân thiết, nhưng chỉ cần anh ở lại nhà đến ngày thứ ba, anh trai anh sẽ vòng vo dò hỏi xem anh trở về là định ở tạm, hay là định về ở hẳn.
Nếu chỉ ở tạm vài hôm thì tự nhiên hắn vẫn sẽ đối đãi với anh nhiệt tình như trước. Nhưng nếu anh định ở lại lâu dài, thì kỳ diệu thay, vợ chồng anh ta sẽ phối hợp với nhau biểu hiện xuất sắc các kiểu trước mặt ba mẹ, để ba mẹ thấy được, vợ chồng con trai cả hiếu thuận như thế nào, còn đứa con thứ hai đúng là nghịch tử, quy tụ đủ mọi tật xấu đến mức chỉ nhìn thôi đã thấy chướng mắt. Để rồi đến khi ba mẹ mắng nhiếc trút giận lên con thứ, cặp vợ chồng kia sẽ xuất hiện ở bên giả vờ khuyên giải, mà thực chất là thêm dầu vào lửa.
Loại thủ đoạn này, thật sự là nhắm mắt lại anh cũng có thể hình dung ra được. Dẫn Thu Sính về nhà, anh chẳng cần nghĩ cũng biết - chắc chắn sẽ nổi lên một trận gió tanh mưa máu. Chuyện này đối với hai mẹ con cô chẳng có gì tốt lành cả. Anh chỉ muốn mẹ con cô được hưởng những tháng ngày yên bình, giản dị. Còn những thứ khác, dù là ân oán gia tộc, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quan hệ chị em dâu, anh cũng chẳng muốn mẹ con cô bị cuốn vào mấy chuyện đó dù chỉ một chút.
Nhà họ Du không phải nơi hay ho gì, mẹ ruột anh, cũng không phải kiểu phụ nữ tốt lành gì, còn bà chị dâu của anh thì thật sự là loại phụ nữ tâm địa xấu xa.
Ngoài cửa sổ gió thổi rất mạnh, nhưng lại mang theo toàn hơi nóng khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Nhiếp Thu Sính bị Du Dực ôm, chỉ chốc lát trên người đã toát đầy mồ hôi. Cô cũng không dám vùng vẫy, vì cô nghe ra trong lời nói của Du Dực có điểm không đúng, hẳn là anh có tâm sự. Cô do dự một hồi, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, chậm rãi vỗ nhẹ: "Sao anh đột nhiên lại như thế, có phải... vì cuộc điện thoại vừa rồi không? Là... là người nhà anh gọi phải không?"
Du Dực không hề động đậy, "Phải, là người nhà anh..."
Nhiếp Thu Sính tựa cằm lên vai Du Dực, cắn môi, hỏi: " Du Dực, em... muốn hỏi anh một chuyện!"
"Ừ... Em nói đi."
Ngón tay Nhiếp Thu Sính theo bản năng ngoắc lấy nhau sau lưng Du Dực: "Anh đã kết hôn chưa? Ở nhà, anh có vị hôn thê hay bạn gái nào không?"
Tâm tình Du Dực vốn đang áp lực, nghe Nhiếp Thu Sính hỏi vậy, nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, ngẩng đầu hôn mạnh lên môi cô một cái, "Không có, tất cả đều không có, em là mối tình đầu của anh, là... mối tình đầu."
Những người đàn ông khác hẳn là đều có mối tình đầu khi còn trẻ tuổi nhưng Du Dực thì khác, anh luôn cự tuyệt nên không hề có. Có thể nói những năm tháng trước khi gặp được Nhiếp Thu Sính, đối với anh mà nói, phụ nữ nào cũng giống nhau cả, chỉ là giới tính khác với anh thôi.
Không một ai có thể khiến tim anh đập nhanh hay toàn thân bị kích thích, cũng chẳng có cách nào khiến anh cảm thấy muốn yêu thương nhung nhớ đối với những cô gái đó. Chỉ có riêng Nhiếp Thu Sính là duy nhất.
Hai má Nhiếp Thu Sính ửng đỏ: "Vậy thì không sao."
Chỉ cần không phải chuyện này, chỉ cần không phải làm kẻ thứ ba, vậy thì cô không có gì phải sợ.