Du Dực nhìn chằm chằm Nhiếp Thu Sính, hai tay đã nắm chặt lại. Anh vẫn luôn biết một điều, cô rất đẹp. Anh cũng biết, bộ váy đỏ này cô mặc ở trên người hẳn sẽ đẹp lắm, nếu không, anh cũng không chọn nó. Nhưng anh lại không tưởng tượng ra được rằng là cô đẹp tới mức này.
Lúc này, Bao Tự đại giai nhân trong điển tích từ xa xưa, vốn chỉ được dùng văn tự miêu tả, một khắc này, lại như hiển hiện trước mắt. Du Dự rốt cục hiểu được, vì sao thời xưa lại có câu khuynh quốc khuynh thành. Nếu anh là một vị quân vương, vì Nhiếp Thu Sính anh cũng tình nguyện bỏ qua hết thảy, chỉ cần có thể có được trái tim nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc Nhiếp Thu Sính từ cửa phòng thay đồ bước ra, trong đầu Du Dực đã là một mảng trống rỗng, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, mọi vật quanh mình đều biến đi đâu hết. Anh ngẩn ngơ nhìn Nhiếp Thu Sính, ánh mắt khó có thể rời khỏi thân thể cô dù chỉ nửa phân.
Đôi môi đỏ mọng, da trắng như ngọc, eo thon nhỏ nhắn uyển chuyển. Quần đỏ, áo đỏ, tôn lên làn da như trong suốt, đôi cánh tay ngọc tinh tế mượt mà, gầy, nhưng không giơ xương. Vải mặc trên người áp sát da thịt, ôm trọn dáng người hoàn mỹ, cổ áo lộ ra một khoảng nhỏ, da thịt nhẵn nhụi, thực như vẽ rồng điểm mắt.
Du Dực vốn nghĩ rằng cô thích hợp nhất với những bộ quần áo đơn giản thanh lịch, nhưng thật không ngờ, màu đỏ này, lại là sự phối hợp hoàn mỹ với màu da trong trắng thuần khiết của cô. Màu đỏ kiều diễm đến cực điểm, vốn là rất khó phối với da người mặc. Rất nhiều người mặc đồ màu đỏ, ngược lại còn bị quần áo át đi nét hấp dẫn của bản thân. Nhưng Nhiếp Thu Sính không giống thế, màu đỏ kiều diễm kia, càng tôn lên những nét đẹp của cô, làm cho tổng thể nét đẹp tăng thêm, khiến cho Du Dực thấy được một vẻ đẹp chưa từng hiển lộ trước bất cứ ai của cô.
Giờ phút này, Nhiếp Thu Sính vừa có vẻ thẹn thùng của cô gái trẻ, lại có nét quyến rũ mặn mà của phụ nữ, đáy mắt trong suốt như nước, bộ dáng cũng rực rỡ mà tao nhã, kiều diễm động lòng người. Mỗi hành động, mỗi cái nhíu mày cười, đều làm cho tim người ta xao động. Hết lần này tới lần khác, cô lại không biết chính mình giờ phút này đẹp đến nhường nào, tròng mắt đen long lanh như có nước, mang theo vẻ ngây thơ vô tội, làm cho máu trong cơ thể Du Dực như cuộn lên.
Trừ bỏ nội tâm bắt đầu nghĩ bậy muốn chiếm lấy cô để thỏa mãn dục vọng, thì trong lòng anh một ý tưởng cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Màu đỏ, màu của áo cưới.
Anh không thể chờ được muốn nhìn thấy Nhiếp Thu Sính mặc vào bộ áo cưới, trở thành cô dâu. Hình ảnh cô mặc áo cưới tân nương, tất nhiên sẽ là người phụ nữ đẹp nhất trên đời này.
Nhiếp Thu Sính giật nhẹ làn váy, ánh mắt Du Dực nhìn cô quá nóng, khiến cô không biết nên mở miệng thế nào.
Cô cắn môi, hỏi Thanh Ti: "Thanh Ti, Đẹp… đẹp thật không? Mẹ vẫn cảm thấy, chiếc váy này không hợp với mẹ... Màu sắc rực rỡ quá…."
Từ trong kinh diễm bừng tỉnh lại, ánh mắt nhân viên cửa hàng loé sáng như bóng đèn, cô sốt ruột nói: "Chị nhà à, chị cứ nghe em đi, váy này rất thích hợp với chị. Em gặp bao nhiêu người rồi nhưng chị là người duy nhất có thể hòa hợp với màu đỏ diễm lệ này. Chị không biết chị mặc váy này đẹp thế nào đâu, chỉ cần mặc váy này đi ra ngoài, không cần làm gì cả, chỉ cần đi một vòng thôi, là đã có thể làm điên đảo cả một đám đàn ông rồi."
Mặt Nhiếp Thu Sính càng đỏ hơn: "Thật sự là càng nói càng khoa trương, làm gì đẹp đến mức ấy."
"Thật mà thật mà, không tin, chị cứ hỏi anh nhà đi, chị rất hợp với chiếc váy này."
Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu nhìn Du Dực, anh còn đang ngẩn người nhìn cô, mặt cô càng thấy nóng hơn.
Nhân viên cửa hàng trêu ghẹo nói: "Chị xem anh nhà còn đang bận ngắm tới ngẩn ngơ ấy chứ…"