Nhiếp Thu Sính còn đang do dự, Thanh Ti nắm tay cô lay lay: “Mẹ ơi, mẹ thật xinh đẹp, mua thôi mua thôi, nhất định phải mua...”
“Vậy... vậy... chúng ta mua thôi....”
Nhiếp Thu Sính cố gắng lắm mới lấy được dũng khí để quyết định mua, nhưng cô vừa dứt lời, sau lưng truyền đến một giọng nữ vô cùng hưng phấn: “Anh họ, anh họ, em cũng muốn chiếc váy đó, đẹp quá, em nhất định phải....”
Âm thanh vang lên quá đột ngột khiến mọi người đều quay lại nhìn. Một đôi nam nữ khoảng 20 tuổi đang đứng cách bọn họ không xa, người con gái kia, hai mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm Nhiếp Thu Sính hay nói đúng hơn là nhìn bộ quần áo trên người cô. Nhiếp Thu Sính nhìn người thanh niên bên cạnh cô ta thì sửng sốt một chút. Là anh ta? Người thanh niên kia hiển nhiên cũng nhận ra Nhiếp Thu Sính, tia kinh diễm trong mắt anh ta chưa từng giảm đi. Sau khi nhận ra Nhiếp Thu Sính, đáy mắt anh ta cũng hiện lên vẻ bất ngờ. Hai người dường như đồng thanh nói: “Là cậu/ Là chị.”
Du Dực vốn đang ngẩn ngơ ngắm vợ tương lai của mình, sau khi nghe Nhiếp Thu Sính và người thanh niên kia đồng thanh gọi người còn lại liền lập tức tỉnh táo lại. Xuất phát từ bản năng bài xích tất cả động vật khác giới tiếp xúc với Nhiếp Thu Sính, Du Dực lúc này đánh giá một lượt người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, cảm thấy đây nhất định không phải kẻ tốt lành gì. Anh vốn hiểu rõ về đàn ông, xem ánh mắt gã thanh niên kia nhìn Nhiếp Thu Sính, tuyệt đối không hề đơn thuần chút nào. Cho dù không phải là sự ái mộ sâu sắc nhưng vẫn là có không ít cảm tình với cô.
Người con gái trẻ tuổi bên lạnh liền giật nhẹ tay cậu thanh niên nọ: “Anh họ, anh biết cô ta à?”
Cậu thanh niên gật đầu: “Ừ, anh biết...”
Anh ta bước đến trước mặt Nhiếp Thu Sính: “Thật không ngờ có thể gặp chị ở nơi này, chị... sao chị lại ở đây?”
Nhiếp Thu Sính mỉm cười: “Tôi cũng đang muốn hỏi cậu câu ấy, sao cậu cũng ở thủ đô?”
Đây là cậu thanh niên đã giúp cô trong cửa hàng đồ cổ lúc trước, chàng trai trẻ tuổi đã giúp cô không bị người ta lừa gạt - Tần Hàn Thực.
Tần Hàn Thực gặp được Nhiếp Thu Sính ở nơi này quả thực có chút hưng phấn, vừa rồi khi anh ta bị cô em họ lôi kéo vào cửa hàng này, trong chớp mắt nhìn thấy gương mặt của Nhiếp Thu Sính khiến anh ta ngây người. Nếu không phải có em họ kéo tay anh ta, thì có lẽ hiện giờ anh ta cũng vẫn ngây người chưa phản ứng được.
Anh ta âm thầm quan sát Nhiếp Thu Sính, vẫn khuôn mặt đó, nhưng quả thật hoàn toàn khác trước kia, dường như toàn thân cô đã trút bỏ vẻ chật vật để trở nên nổi bật đến loá mắt, giống như một viên ngọc sáng, sau khi lau hết bụi bặm che mờ, thì không gì có thể ngăn cô toả sáng.
Tần Hàn Thực cười nói: “Tôi còn đang đi học ở thủ đô, còn chị thì sao?”
Mặt Nhiếp Thu Sính đỏ bừng, bỗng có chút ngượng ngùng nói: “Tôi... tôi... đi theo... chồng mình đến đây.”
Tần Hàn Thực sửng sốt: “Chồng chị ư?”
Du Dực vốn đang đứng bên cạnh quan sát Tần Hàn Thực, nghe được lời này của Nhiếp Thu Sính, nhất thời cảm thấy toàn thân chấn động mãnh liệt, cảm giác mừng như điên lan toả khắp cơ thể. Cô gọi mình là chồng, cách xưng hô này, nghe thích chết đi được. Hai tay Du Dực vươn tới, khoác vai Nhiếp Thu Sính: “Bà xã, em giới thiệu cho anh một chút đi, cậu này là ai vậy?”
Tần Hàn Thực nhìn thấy Du Dực, trong lòng run lên, người đàn ông này... không phải người thường. Cặp mắt kia mang theo tia sáng lạnh lẽo, sắc bén bắn ra tứ phía. Đôi mắt ấy khiến anh ta cảm giác như có một lưỡi dao sắc bén đang bổ tới. Anh ta vốn theo học ngành giám định cổ vật, mặc dù tuổi còn trẻ những kiến thức về đồ cổ cũng không ít, giám định cổ vật cùng đánh giá con người kỳ thật cũng không khác biệt nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt rõ ràng ưu khuyết điểm.
Du Dực chính là người ưu tú hàng đầu trong những người ưu tú, tuyệt đối không phải là người tầm thường.