Cô lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của Yến Tùng Nam: “Yến Tùng Nam, anh dám nói thật với tôi không? Bao nhiêu năm qua anh chưa từng hỏi qua chuyện trong nhà, ngay cả khi ba mẹ anh mất, anh cũng không về nhà, anh không quản chuyện trong nhà, cũng không coi tôi là vợ anh, càng không coi Thanh Ti là con gái anh. Đối với anh mà nói, chúng tôi tồn tại là gánh nặng của anh phải không? Nếu chúng tôi chết đi thì so với sống như hiện tại còn tốt hơn nhiều, đã thế, sao anh còn muốn dẫn mẹ con tôi đi? Một người ngay cả ba mẹ đẻ, cả con gái cũng không thèm quan tâm, tôi không tin anh đột nhiên lại đổi tính đổi nết. Chuyện này là vì lí do gì? Anh dám nói với tôi không?”
Nhiếp Thu Sính chưa từng ăn nói sắc bén như thế, mỗi câu nói của cô đều khiến Yến Tùng Nam cảm thấy trong đầu phát run. Hắn không dám tin nhìn Nhiếp Thu Sính, hắn không hiểu, hắn chỉ cảm thấy dường như người phụ nữ này đã biết tất cả chuyện hắn gây ra. Nhưng khi nghĩ lại, Yến Tùng Nam lại cảm thấy chuyện này tuyệt đối không có khả năng, Nhiếp Thu Sính chỉ là một người phụ nữ nông thôn, còn chưa từng vào thành, làm sao biết hắn đã cưới vợ ở Lạc Thành, còn có cả con gái? Có lẽ, tất cả chỉ do hắn đa tâm, suy nghĩ quá nhiều.
Yến Tùng Nam oán hận nói: “Cô đúng là vô lý, trước đây tôi ở trong thành vất vả dốc sức làm việc, giờ mới có chút cơ nghiệp liền nghĩ tới về nhà đón hai mẹ con cô, vậy mà cô còn nghĩ như vậy, thật sự là đem lòng tốt của tôi cho rằng lòng lang dạ thú.”
Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Được, cứ cho như tôi đem hảo tâm của anh cho là lòng lang dạ thú, lòng tốt của anh - mẹ con tôi không cần, mời anh lập tức đi cho, về lại cái cơ ngơi trong thành của anh đi.”
Yến Tùng Nam tức giận đến đau cả răng, hắn ta chỉ cảm thấy nếu giết người mà không phạm pháp, hắn sẽ đem đôi mẹ con này bóp chết luôn, cả một lũ không biết thế nào là tốt là xấu. Nhưng Diệp gia bên kia vẫn là người quan trọng, nếu hắn ta không dẫn Nhiếp Thu Sính về, liệu có phải bọn họ sẽ đem mọi sự đầu tư cho hắn ngâm nước nóng không?
Xem chừng, chỉ có thể dùng sức mạnh, hắn chỉ vào Nhiếp Thu Sính, nói: “Được, được... Các người cứ chờ đó.”
Yến Tùng Nam khập khiễng xoay người rời khỏi Yến gia, Yến Như Kha hiện giờ đối mặt với Nhiếp Thu Sính trong đầu liền run rẩy, liên tục lùi về phía sau, nói: “Chị... Chị dâu... Vừa xong... Vừa xong em không hề động thủ mà...”
Nhiếp Thu Sính cười lạnh, ôm lấy Thanh Ti quay về phòng. Cô biết Yến Tùng Nam nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, chờ cơ hội thích hợp, mẹ con cô phải nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng mà cô không nghĩ tới, chưa đầy mười phút sau, Yến Tùng Nam đã dẫn một đám người tới, cả đám có nam có nữ, còn có cả trẻ con, mang thần sắc vui vẻ, cười cười, vừa vào sân đã nói lời chúc mừng với Nhiếp Thu Sính.
“Tôi đã nói rồi, Thu Sính là người có phúc khí, bà xem, không phải giờ phúc khi đã đến rồi sao, Tùng Nam trở về liền muốn dẫn vợ con mình vào thành hưởng phúc.”
“Nhưng mà, con dâu Yến gia à, vợ chồng có cái gì mâu thuẫn chứ? Mặc dù trước kia Tùng Nam ít trở về, nhưng không phải cậu ấy đều là vì kiếm tiền nuôi gia đình sao? Cháu cứ xem xem, hiện tại nó có bản lĩnh thế nào, đừng có giận dỗi nữa, mau dẫn con gái đi thôi.”
“Nào, để ta nhìn Thanh Ti một cái nào, ái chà, quả thật là một đứa nhỏ ngoan, so với mất đứa nhỏ ở nông thôn chúng ta càng xinh đẹp vạn phần, đây chính là cô bé có số mệnh làm tiểu thư mà...”
“Thanh Ti, con theo ba vào thành, nhất định phải nhớ rõ người trong thôn chúng ta nha...”
Một đám cả trai lẫn gái vây hai mẹ con họ lại, căn bản không cho Nhiếp Thu Sính cơ hội nói chuyện, hai bác gái to khoẻ liền ôm lấy Thanh Ti hướng về phía xe, còn lại những người khác vây quanh Nhiếp Thu Sính. Thanh Ti gào khóc gọi mẹ, Nhiếp Thu Sính muốn tới chỗ con lại bị một đám người vây lại.