"Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết đến ăn thôi, về phòng ngủ mau."
Du Huy khóc ròng nói: "Con đói, con không ngủ được... "
"Không ngủ được cũng phải ngủ, giờ mà con còn náo loạn ở chỗ này thì buổi sáng mai cả trứng gà cũng không được ăn."
Tiếng khóc của Du Huy càng thêm thương tâm: "Oà oà... Con muốn tìm ông nội, bà nội, con phải tố cáo với ông bà nội là mẹ ngược đãi con."
"Câm mồm, cút về phòng."
Hiện giờ Hạ Như Sương đang rối tinh rối mù, làm gì còn có tâm tư quản xem con trai mình đói bụng hay không. Giờ cô ta oán trách tất cả mọi người, oán trách đứa con quá béo, oán trách cha mẹ chồng nuôi con của cô ta béo như vậy, nếu con trai cô ta có thể gầy hơn một chút, đáng yêu hơn một chút thì có lẽ Hạ An Lan có thể sẽ thích nó, khi đến nhà họ Hạ cũng có thể khiến hai ông bà nhà họ Hạ đều thích nó.
Trẻ con lúc còn nhỏ mà mập mạp thì là đáng yêu, nhưng giờ đã 8 tuổi mà vẫn béo thì chỉ có một từ - xấu!!!
Trong lòng Du Huy vô cùng uỷ khuất, cắn răng: "Con đi tìm ông bà nội, mẹ không thương con, mẹ không phải là mẹ con... "
Du Huy ở nhà bị nuông chiều sinh hư, làm vương làm tướng trong nhà, nó đẩy Hạ Như Sương ra, xoay người khập khiễng chạy đi tìm ông bà nội. Hạ Như Sương nhanh chóng đuổi theo, cô ta không hề để ý đến cái chân gà bị dẫm nát trên nền đất, nếu cô ta liếc mắt nhìn qua thì có lẽ sẽ cảm thấy nghi ngờ, dựa vào sức lực hiện giờ của con trai cô ta, làm sao có thể khiến cái chân gà kia nát bét như vậy chứ.
Du Huy chạy đến đập cửa phòng ông bà nội nó. Vì thế, quá nửa đêm, nhà họ Du vẫn được một trận gà bay chó sủa.
Hai ông bà già đau lòng cháu nội, thấy cháu nội khóc lóc đến đỏ cả mắt thì nhăn trán, lại nghe thằng bé vừa khóc vừa nói, nó đói đến nỗi không chịu được nữa mới phải xuống lầu tìm đồ ăn, thế nhưng lại bị chính mẹ ruột hung hăng dạy dỗ một trận, Du Huy còn thêm mắm dặm muối nói mẹ nó không cho nó ăn, đói đến không ngủ được cũng phải chịu, đến cả điểm tâm ngày mai cũng cho nó nhịn luôn.
Hai ông bà già nhà họ Du nhất thời cũng nổi lên oán hận đối với cô con dâu mà ngày thường họ vẫn luôn vừa lòng.
"Như Sương, không phải mẹ nói con, nhưng dù thế nào đi chăng nữa con cũng là mẹ nó, Du Huy là con trai ruột của con, sao con có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"
Hạ Như Sương day day trán: "Mẹ... Con không hề nói không cho Du Huy ăn, con chỉ muốn thằng bé có thể khống chế khẩu phần của mình lại, nó thật sự quá béo rồi."
Bà Du hừ một tiếng: "Béo sao? Cháu nội tôi đây là có phúc khí, trẻ con ăn nhiều một chút là khoẻ mạnh, huống hồ cháu tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, cô không muốn cho nó ăn là cớ làm sao hả?"
Hạ Như Sương nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô ta bị răn dạy đến không còn mặt mũi nào như vậy ở nhà họ Du.
Cô ta nhịn xuống cơn tức giận, nói: "Mẹ, con chỉ muốn thằng bé... "
Bà Du trực tiếp cắt lời: "Được rồi, cô đừng nói gì nữa, bình thường cái gì cô cũng tốt, chỉ có đối xử với Du Huy rất hà khắc, tôi biết cô muốn để Du Huy đi lấy lòng nhà họ Hạ nhưng cô cũng không thể bỏ mặc không thèm để tâm đến sức khoẻ của con trai mình như vậy, cô cứ thử nhìn chân cháu nội tôi bị chảy máu như thế này đi, sao cô là mẹ nó mà không đau lòng chút nào vậy hả? Cô không đau lòng nhưng tôi đau lòng, về sau, một ngày ba bữa Du Huy ăn cái gì, cô cũng đừng quản nữa."
Bình thường bà ta luôn thấy vợ con trai cả cái gì cũng tốt nhưng hôm nay, bà ta cảm thấy nếu Hạ Như Sương đối với cháu trai của bà ta không tốt thì tất cả những chuyện tốt mà cô ta làm trước đây đều tan thành mây khỏi.
Hạ Như Sương nắm chặt tay rồi buông ra, nhẹ nhàng nói: "Vậy... Du Huy phải nhờ mẹ chăm nom rồi."
...
Du Dực vẫn đứng im bất động bên ngoài nhà họ Du, trong đầu anh giờ chỉ toàn là hình ảnh của chiếc vòng cổ kia. Anh vốn muốn từ nhà họ Du đi về luôn, lập tức trở lại Thủ đô.
Nhưng hiện tại, anh lại chần chừ, anh cảm thấy mình đã có manh mối, giờ anh nên tìm hiểu rõ ràng về chiếc vòng cổ kia trước đã rồi mới có thể trở về!