Du Huy rất nghiêm túc gật đầu.
Vì vậy để ăn được vịt quay mĩ vị, Du Huy liền thực sự chạy đi tìm Hạ Như Sương.
Ngày hôm nay Hạ Như Sương không có đi ra ngoài, ở nhà, cô mấy ngày nay có rất nhiều chuyện phiền phức, luôn cảm thấy cả thế giới giống như cùng cô đối nghịch, ở nhà họ Du những ngày này chưa từng có người nào dám đối với cô ta nói chuyện lớn tiếng, hôm nay bị hai ông bà già nhà họ Du bắt bẻ, điều này làm cho Hạ Như Sương vô cùng chán ghét.
Cô đơn giản là không ra khỏi cửa, ở trong cái nhà này cô nhất định phải nắm quyền phát biểu, cô nhất định phải tạo cho hai ông bà già một ít áp lực, để cho bọn họ nghĩ, không có Hạ Như Sương là không được.
Vì vậy, sáng sớm hôm nay, Hạ Như Sương liền bảo ốm, không có xuống dưới nhà ăn.
Cho tới bây giờ cũng chưa ra khỏi phòng ngủ.
Bà Du trong lòng là biết rõ, vợ con trai cả đang nghĩ gì, tối hôm qua sau khi cãi nhau, trong lòng bà cũng có chút hối hận, nhưng mà không có cách nào bỏ mặt mũi xuống đi xin lỗi Hạ Như Sương, nói cho cùng bà là mẹ chồng, là trưởng bối.
Cho nên, buổi sáng liền hẹn chị em tốt đi ra ngoài đánh bài.
Du Huy một mạch chạy thẳng đến phòng của cha mẹ nó, trong đầu suy nghĩ vịt quay, vịt quay, vịt quay!!!
Du Huy chưa từng gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa ra, gương mặt đau khổ đi vào trong: "Mẹ... "
Sắc mặt Hạ Như Sương có vẻ khó chịu, ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm ly rượu đỏ, mặc trên người bộ đồ ngủ màu trắng ngà, tóc có chút rối, không trang điểm, không còn gọn gàng xinh đẹp như ngày thường trước mặt người khác, thế nhưng lại vẫn có bộ dạng thướt tha của người phụ nữ thành thục.
Cô ta quay đầu thấy Du Huy, trong ngực không có vui mừng, đứa con này của cô ta, bị nuôi thành rất tùy hứng.
Nếu như tối hôm qua không phải do nó nghịch ngợm, cô cũng không đến mức bị hai ông bà già nhà họ Du kia ngay trước mặt mọi người nói cô không ra gì như vậy.
Hạ Như Sương nghiêm mặt: "Làm sao vậy?"
Du Huy ấp a ấp úng hì hục chạy tới trước chân cô, hừ một tiếng, một tay lấy dây chuyền trên cổ kéo xuống, giơ lên trước mặt Hạ Như Sương, khí thế nói: "Mẹ, sợi dây chuyền này con không cần."
Sắc mặt Hạ Như Sương tức khắc phát lạnh: "Hồ đồ, vì sao không cần."
Du Huy một tay đem dây chuyền nhét vào trong tay Hạ Như Sương: "Dù sao con cũng không cần, mẹ chính là mang đi đi."
Hạ Như Sương sắc mặt càng nhìn càng khó coi, một tay kéo Du Huy tới trước mặt, "Nói rõ ràng với mẹ chuyện gì xảy ra, có phải hay không có ai nói với con cái gì, vì sao đột nhiên không cần?"
Trong lòng Du Huy yên lặng nghĩ, tên trộm kia nói thật đúng, chỉ cần nó nói không cần, mẹ nhất định sẽ hỏi đến cùng.
Lúc này nó mới tức giận nói: "Hai ngày trước có mấy đứa bạn cùng chơi với con nói, cái vật này đều là của con gái mới đeo, cậu bé trai hẳn là đeo vòng vàng hình phật, đeo ngọc, con không muốn cái này, mẹ đổi lại cho con đi."
"Người nào nói bậy, bao nhiêu vàng ngọc đều kém một cái này con có biết hay không." Một sợi dây chuyền này ở nhà họ Hạ, đồng nghĩa với kim bài miễn tử, là một tấm chi phiếu chưa điền số, Hạ Như Sương không biết giải thích thế nào với con trai dây chuyền này quan trọng thế nào.
Du Huy giậm chân: "Con mặc kệ, con không muốn cái này, cái này là bạc, chẳng đáng bao nhiêu tiền, cũng không biết mẹ nơi nào có được, chúng ta lại không thiếu tiền, vì sao lại cho con đeo cái này."
Hạ Như Sương nhíu mày, kiên nhẫn nói: "Con còn nhỏ, con không hiểu, vật này rất quan trọng, chờ con trưởng thành, con là có thể hiểu rõ, nó có thể mang lại cho con quan trọng hơn một núi vàng bạc, vật này con nhất định phải cất kĩ, bất kỳ lúc nào cũng không được rời khỏi người... "
Vẻ mặt Du Huy tò mò: "Phải không? Một núi vàng bạc là bao nhiêu?"