"Mẹ, mẹ cả ngày nói để con đeo không được lấy xuống, nhưng cho tới bây giờ không nói với con, dây chuyền hỏng này mẹ từ đâu mà nhặt được, con cũng không biết nên nói thế nào với bọn họ.""Đều là một lũ trẻ con không hiểu chuyện con giải thích cho bọn nó làm gì, con... "
Mới nói Hạ Như Sương bỗng nhiên dừng lại, trầm mặc chốc lát, ánh mắt nhìn Du Huy, như suy nghĩ điều gì, "Du Huy, đến đây, con nói cùng mẹ, là ai nói con dây chuyền này là con gái đeo?"
Nói cho cùng Du Huy tuổi còn nhỏ, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, tên trộm kia nói thật đúng vậy, có thể mẹ sẽ hỏi nó là ai hỏi.
Du Huy dựa theo lời Du Dực đã dạy đến: "Chính là... ở trường học của con cái kia Mạnh Vân Vân a, cổ nó đeo một viên kim cường màu hồng, cả ngày khoe khoang... "
Trong lòng Hạ Như Sương chợt thoáng qua nghi ngờ, vừa rồi trên mặt Du Huy hiện lên kinh ngạc cô nhìn rất rõ ràng, Du Huy có việc giấu cô.
Chuyện liên quan đến sợi dây chuyền, trong ngực Hạ Như Sương không khỏi cảnh giác.
Cô bỗng nhiên dịu đi, sờ sờ đỉnh đầu Du Huy, nói: "Chỉ có nhà giàu mới nổi mới có thể khoe khoang giàu có, không nên so đo với bọn họ, nếu như lần sau còn có ai hỏi con, con liền nói, sợi dây chuyền này là sợi dây chuyền đính ước ba ba con đưa mẹ, đây là bằng chứng tình yêu của chúng ta, biết không?"
Du Huy gật đầu: "Nga... Đã biết, con sẽ nói với bọn họ."
Hạ Như Sương liếc mắt nhìn dây chuyền trong tay, nắm chặt, " Nếu... Con không thích sợi day chuyền này, vậy thì trước liền để ở đây, chờ con lớn hơn một chút, mẹ sẽ tự đưa cho con."
Du Huy ngược lại một chút cũng không thèm để ý dây chuyền, gật đầu: "Được."
Trong đầu nó đều là vịt quay, một lòng muốn nhanh quay về ăn, dù sao nên hỏi cũng đã hỏi xong.
Hạ Như Sương vỗ vỗ đỉnh đầu nó: "Quay về đi ngủ đi."
Du Huy vui sướng chạy đi.
Sau khi nó đi, mặt Hạ Như Sương lập tức liền dữ tợn lên, cô một ngụm đem ly rượu đỏ uống hết.
Con trai của cô, cô vẫn biết, sớm bị làm hư, nếu quả thật có người nói với nó như vậy, vậy nó ngày hôm đó nhất định sẽ đến ầm ĩ, không đến nỗi chờ đến bây giờ.
Chẳng lẽ... Đã có người chú ý đến sợi dây chuyền này, hay là... Nhiếp Thu Sính đã biết rồi, chính là đang nghĩ biện pháp thăm dò?
Hạ Như Sương lắc đầu, không, không, Nhiếp Thu Sính không thể nào biết rõ, mấy năm này cô ta vẫn luôn ở nông thôn, chưa bao giờ đi xa, thậm chí cô ta đến thân thế của mình cũng không biết, cô ta lại sẽ càng không biết đến mình ở cách cô ta nghìn dặm*.
*1 dặm = 1 609,344 m.
Có lẽ cô suy nghĩ nhiều quá, chỉ là một sự trùng hợp.
Thế nhưng. Bất kể như thế nào, cái dây chuyền này, tạm thời không thể lộ trước mặt người khác nữa.
Để chờ lần sau đi gặp Hạ An Lan, cho Du Huy đeo lên.
Hạ Như Sương siết chặt ly rượu, tay cũng đang run rẩy, hiện tại, càng là những lúc như thế này, cô càng phải tỉnh táo, trước đây thời điểm khó khăn nhất cũng vượt qua được, huống chi bây giờ, cô có thể ở 20 năm trước biến Tiểu Ái thành Nhiếp Thu Sính ngày hôm nay, cũng sẽ không sợ Nhiếp Thu Sính ngày hôm nay sẽ xoay người.
Cô đã sớm không còn là Hạ Như Sương lúc trước.
Hạ Như Sương nắm chặt tay, trong lòng cô Nhiếp Thu Sính chính là cái gai đâm nhiều năm, cô nhất định phải rút ra.
Bất kể như thế nào, Du Huy bỗng nhiên nói ra chuyện này, dù sao vẫn là có chút kỳ quái, cô nhất định phải nghĩ biện pháp từ trong miệng Du Huy tìm ra chân tướng.
...
Du Huy cao hứng về đến phòng, đối với Du Dực nói: "Cháu đã hỏi mẹ cháu đó là bố cháu đưa cho bà ấy, là dây chuyền đính ước của bọn họ."
Du Dực kinh ngạc: "Ba mày đưa?"
Chuyện này, anh thế nào không biết? Hay là anh cả anh không có nói?