Chồng ư? Đúng vậy, anh đã quên mất, cô còn có một cô con gái, điều này đồng nghĩa với việc đương nhiên cô đã có chồng. Thời gian anh ở phía sau nhà cô dưỡng thương, anh cũng chưa từng nghe cô kể về chồng mình, cũng không hề gặp bất cứ người đàn ông nào xuất hiện trong nhà. Vì thế, anh không thèm nghĩ đến việc trong nhà này có phải nên có một người đàn ông hay không?
Nhưng mà giờ đây...
Sự thật sờ sờ trước mắt anh, nói cho anh biết, cô gái mà anh thích là một người phụ nữ đã có gia đình, có chồng, có con, nếu anh vẫn tiếp tục kiên trì thì sẽ trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, bị người đời phỉ nhổ.
Du Dực xoay người nhìn lại căn nhà cũ nát sau lưng mình, thôn dân nọ còn nói điều gì đó nữa nhưng anh đã không còn nghe rõ, hình ảnh trước mắt anh có chút mờ ảo. Anh một mạch từ thủ đô chạy đến đây, không quản ngày đêm chỉ vì muốn được gặp cô một lần... Nhưng mà, sự thật lại hung hăng cho anh một cái tát.
Trước đây Du Dực đã phải chịu rất nhiều vết thương, nhưng lần này, mặc dù vết thương trên người vẫn đau, có điều cũng không làm anh cảm thấy đáng là bao. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, anh cảm nhận được cảm giác đau lòng mà người ta thường nói, nỗi đau ấy mạnh mẽ hơn tất cả những vết thương mà anh từng trải qua.
Thân mình Du Dực run rẩy, thiếu chút nữa ngã xuống. Sau đó, có một người phụ nữ tiến lại hỏi: “Cậu là người Yến gia sao? Cậu biết Tùng Nam hay biết... vợ cậu ấy thế?”
Trong mắt chị ta toàn bộ đều là hóng chuyện bát quái, bộ dạng quả thực xấu xí, giống như chỉ cần anh nói một câu là biết Nhiếp Thu Sính, chị ta có thể liên tưởng đến một loạt chuyện tình xấu xa.
Du Dực tỉnh táo lại một chút, rồi xoay người bước đi. Anh không thèm để ý đến một đám người đang đứng phía sau, đảo mắt liền lái xe rời khỏi thôn. Nhưng vừa mới đi được một đoạn, anh liền dừng xe, không nhúc nhích, lấy từ túi quần ra một bao thuốc. Rút ra hai điếu, ánh mắt đỏ ngầu của Du Dực đột nhiên trở nên u ám lạnh lẽo, anh dùng sức hít một hơi thật dài, rồi vứt nửa điếu thuốc lá xuống đất, lái xe quay đầu phi thật nhanh về phía ngược lại.
Vẻ mặt của Du Dực trở nên hung ác, nham hiểm, toàn thân anh giống như có một cỗ khí tức độc ác, lạnh lẽo bao phủ. Anh oán hận, thầm nghĩ, cho dù cô có chồng rồi thì sao, chẳng lẽ có thể ngăn cản anh chắc? Làm gì có chuyện vì chồng cô trở lại mà anh phải ngoan ngoãn trốn đi, sau đó tinh thần u ám, ảm đạm quay về? Du Dực anh cả đời này không phải là một gã đàn ông hiền lành thì lần này cớ sao phải hiền lành chứ?
Nếu gã đàn ông kia đối xử tốt với cô, nếu cô cũng thích hắn ta thì anh có thể vì cô mà không làm bất cứ chuyện gì cả. Nhưng mà... chính bản thân anh còn chưa xác nhận, làm sao có thể biết gã đàn ông kia có phải là người tốt hay không?
Nếu gã đó là người thành thật, tốt bụng thì tại sao bao nhiêu năm trôi qua rồi, đến hôm nay mới đón hai mẹ con cô đi? Đổi lại nếu là anh, anh nhất định không cho phép vợ con mình ở trong căn nhà thế này. Anh nhất định sẽ thương xót, lo lắng cho mẹ con cô, muốn cho mẹ con cô sống tốt chứ không phải sau khi rời đi, không thèm quản bất cứ chuyện gì trong nhà.
Hơn nữa, trong sân nhà cô vẫn còn dấu chân lộn xộn, trên chiếc gậy gỗ rơi trên nền đất vẫn còn vết máu khô, điều này chứng tỏ trước khi bọn họ rời đi đã xảy ra sự vụ hỗn loạn nào đó. Hơn nữa, thậm chí cửa phòng còn không khoá, đồ đạc trong nhà cũng không hề thu thập, điều này cho thấy chuyến đi này của họ vô cùng vội vã.
Nếu đơn giản là vui mừng dẫn người rời đi, những tình huống như vậy tuyệt đối không thể xảy ra, nhất là đối với người phụ nữ cẩn thận như cô, làm sao có chuyện cửa nhà còn không khoá đã rời đi chứ?
Trừ khi là do bản thân cô không tình nguyện, bị người bức ép phải rời đi hoặc là có ẩn tình nào khác. Nếu không biết rõ chuyện này, anh nhất định sẽ không dễ dàng rời đi. Chỉ cần cô không tự mình nói với anh rằng cô muốn ở bên gã đàn ông đó, nếu không, chắc chắn anh sẽ không từ bỏ cô.